Nguồn:
-----------------
- Tiểu Bạch Long, ngươi ở trong biển có thể bơi hay không?
Bỗng nhiên trong lòng Tôn Ngộ Không hơi động:
- Nếu có thể, chúng ta liền có thể mượn lực của ngươi vượt biển.
- Đúng đúng, Tứ sư đệ ngươi là Long tộc, ở trong biển hẳn là thiên hạ của ngươi a.
Ánh mắt của Trư Bát Giới cũng sáng lên.
- Như vậy chúng ta cũng không cần phí sức tìm thuyền.
Ngưu Ma Vương cũng cao hứng nói.
Nhưng Tiểu Bạch Long lại lắc đầu:
- Ở trong Khổ Hải, ta cũng sẽ mất đi pháp lực, hành trình ngắn còn có thể, nhưng sau một lúc ta cũng sẽ chìm tới đáy.
Đám người Tôn Ngộ Không nghe vậy, cũng bất đắc dĩ, nếu có pháp lực còn tốt, lấy năng lực của bọn hắn, lên trời xuống đất chỉ là việc nhỏ.
Nhưng mất đi pháp lực, bọn hắn ngay cả bơi lội cũng không biết, tối đa chỉ có thể bằng vào nhục thân cường đại ở trong nước bơi một đoạn thời gian.
Nhưng coi như bơi nửa tháng cũng vô dụng, Khổ Hải này không biết lớn bao nhiêu, ai biết lúc nào mới có thể đến bờ?
Lúc này một đạo quang mang từ trên trời giáng xuống, rơi vào bên cạnh, Đường Tăng trở về.
- Sư phụ.
- Sư phụ trở về!
Các đồ đệ đại hỉ, vội vàng vây tới.
- Sư phụ, có mang Bàn Đào về cho chúng con không?
Trư Bát Giới chảy nước miếng nói.
- Đúng, sư phụ, lão Ngưu ta còn chưa từng nếm qua Bàn Đào.
Ngưu Ma Vương cũng mở miệng.
Lục Nhĩ Mi Hầu cũng mở to mắt khỉ, muốn lấy được một quả Bàn Đào.
- Đi đi đi, Bàn Đào có ăn ngon như vậy sao?
Đường Tăng bất vi sở động, hắn cũng chỉ có một quả, sao có thể để bọn đồ đệ này chà đạp?
Bỗng nhiên Đường Tăng cảm giác mình giống như không để ý đến cái gì, nghĩ nghĩ, mới nhớ ra, là không thấy Trư Cửu Muội.
Chỉ thấy Trư Cửu Muội ngồi ở cách đó không xa, nhìn Khổ Hải ngẩn người.
Lúc này gió bắt đầu thổi, trên mặt biển sóng cả mãnh liệt, bọt nước đập bờ biển, truyền ra tiếng vang rầm rầm.
- Cửu Muội, đang suy nghĩ gì đấy?
Đường Tăng đi qua, sờ lên đầu tiểu gia hỏa.
- A, sư gia gia, người trở về rồi.
Tiểu gia hỏa tựa hồ mới hồi phục tinh thần lại, vui mừng nói.
Đường Tăng khẽ nhíu mày, tình huống của tiểu gia hỏa không tốt lắm a:
- Cửu Muội, có phải con lừa trọc Như Lai kia ảnh hưởng con hay không? Phải kiên cường, thủ vững linh đài, không nên để hắn nắm thân thể trong tay.
- Ừm ân, Cửu Muội biết.
Trư Cửu Muội nghe lời gật đầu, cực kỳ kiên định.
Bất quá Đường Tăng vẫn nhìn ra ánh mắt nàng có chút ngây ngô, hiển nhiên cũng không có lạc quan như mặt ngoài.
Cái này khiến Đường Tăng âm thầm cảnh giác, xem ra phải tự mình ra tay mới được, nếu không tiểu gia hỏa rất có thể bị Như Lai Phật Tổ hòa tan ý thức.
Nhưng muốn thực đang giúp, hiện tại cũng không thể ra tay, chỉ có thể tìm cơ hội.
- Sư phụ, Tiểu Bạch Long xuống biển nhìn qua, bên trong cũng có sinh linh, chỉ sợ Khổ Hải này không dễ qua.
Tôn Ngộ Không nói.
- Đừng sợ, có vi sư ở đây, vi sư sẽ bảo hộ các con.
Đường Tăng nói, vung tay lên, một chiếc thuyền bay ra, đón gió căng phồng lên, hướng về mặt biển.
- Ầm ầm...
Sóng biển cuốn ngược, chiến thuyền to lớn để cho bọt nước khuấy động.
Ánh mắt đám người Tôn Ngộ Không sáng lên, phát hiện cái này lại là một chiếc chiến thuyền, dài đến hơn một trăm mét, rộng cũng có ba bốn mươi mét.
Chiến thuyền theo sóng lay động, nhưng thủy chung không có chìm, bất quá trên đó nguyên bản tán phát quang mang, rất nhanh liền biến mất, uy năng nguyên bản không cách nào phát huy ra.
Dù vậy cũng đã đầy đủ, dù sao bọn hắn cần chỉ một công cụ vượt biển mà thôi.
- Quá tốt rồi, lần này có biện pháp vượt biển.
- Ta biết sư phụ không gì làm không được.
Các đồ đệ đều đại hỉ.
Chiếc thuyền này, chính là Đường Tăng từ trong bảo khố Côn Luân tiên môn đạt được, lúc trước cũng không nghĩ nhiều, không nghĩ tới vậy mà có thể phát huy được tác dụng.
Chiếc thuyền này, nếu như ở địa phương khác, có lẽ có thể phát huy ra uy năng của Đạo Tổ cảnh, tốc độ rất nhanh, lực phòng ngự cũng đủ mạnh, nhưng ở nơi này, lại chỉ có thể làm công cụ vượt biển, tất cả trận pháp phòng ngự đều biến mất.
- Ha ha, các đồ nhi, xuất phát!
Đường Tăng cười to, ôm lấy Trư Cửu Muội, bỗng nhiên nhảy lên, nhục thân cường đại làm mặt đất nứt toác ra từng khe hở.
Bất quá vừa xuất hiện ở trên mặt biển, pháp lực trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích, lực lượng thân thể cũng bị áp chế đến thấp nhất, ý chí cũng giảm bớt rất nhiều.
Mặc dù như thế, Đường Tăng vẫn ở dưới quán tính rơi vào trên chiến thuyền.
- Sưu sưu...
Đám người Tôn Ngộ Không cũng nhanh chóng vọt lên, ở trên không trung hiện lên đường vòng cung rơi xuống chiến thuyền.
Rất nhanh, tất cả mọi người lên thuyền.
- Xuất phát.
Đường Tăng hét lớn một tiếng, đang chuẩn bị khởi động chiến thuyền, nhưng ngay sau đó liền trợn tròn mắt.
Bởi vì chiến thuyền này vốn là dùng pháp lực khu động, hiện tại không cách nào sử dụng pháp lực, thậm chí năng lực của bản thân chiến thuyền cũng biến mất, cho nên không có động lực.
- Mẹ nó...
Đường Tăng ảo não vỗ trán một cái.
- Sư phụ, sao vậy?
Tiểu Bạch Long nghi hoặc hỏi.
- Thuyền này không chạy được.
Đường Tăng bất đắc dĩ nói.
- Không chạy được?
Tất cả mọi người nghi hoặc, hỏi thăm một chút, mới bừng tỉnh đại ngộ.
- Sư phụ, đã không cách nào sử dụng pháp lực, vậy thì chèo đi.
Sa Tăng nói.
- Đúng, chèo.
Ánh mắt Đường Tăng sáng lên, rất nhanh liền tìm được mười mấy mái chèo.
Những mái chèo này đều rất to lớn, xem ra lúc đầu người tạo thuyền cũng nghĩ đến loại tình huống hiện tại.
Lúc này trong tay mấy sư đồ đều nắm một mái chèo, bắt đầu chèo.
Mặc dù đã mất đi pháp lực, nhưng lực lượng thân thể còn tồn tại không ít, cho nên muốn huy động chiến thuyền trăm mét cũng không tính phí sức.
- Rầm rầm...
Bọt nước vẩy ra, chiến thuyền rốt cục di động.
Nhưng chiến thuyền to lớn lại xoay quanh tại chỗ, đi không được.
- Các ngươi làm gì vậy, có biết chèo thuyền hay không?
Đường Tăng tức giận, hắn phát hiện các đồ đệ đều không biết chèo thuyền.
Bất quá Tôn Ngộ Không là chèo rất ra dáng, làm hắn có chút ngoài ý muốn, xem ra năm đó hắn từ Hoa Quả Sơn chèo thuyền đi bái sư học nghệ, vẫn tích lũy một chút kinh nghiệm.
- Ngộ Không...
Bỗng nhiên trên bầu trời xa xa bay tới một đạo quang mang, chính là Tử Vi tiên tử, nàng nóng nảy bay tới bên này.
- Đừng tới đây...
Tôn Ngộ Không biến sắc, vội vàng kêu to.
Nhưng đã chậm, Tử Vi tiên tử bay tới trên chiến thuyền, nhưng vừa xuất hiện ở trên không Khổ Hải, đột nhiên mất đi pháp lực, sau đó từ trên trời rớt xuống.
- Soạt...
Bọt nước tóe lên rất cao.
- Cứu mạng... Ta không biết bơi...
Tử Vi tiên tử sợ hãi, giãy dụa ở trong biển.
Đường Tăng vội vàng lặn xuống nước, nhanh chóng bơi qua.
Tử Vi tiên tử như bạch tuộc gắt gao ôm lấy Đường Tăng, xúc cảm mềm mại để xương cốt Đường Tăng xốp giòn.
Bất quá bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này, hắn vội vàng bơi tới chiến thuyền, bắt lấy xích sắt do Tôn Ngộ Không vứt xuống bò lên.
- Tốt, không sao rồi.
Đường Tăng vỗ vỗ Tử Vi tiên tử vẫn còn hoảng sợ treo ở trên người hắn, cười hắc hắc nói.
Tử Vi tiên tử kịp phản ứng, hơi đỏ mặt, vội vàng buông tay ra, toàn thân nàng đã ướt đẫm.
- Tử Vi tiên tử, ngươi tìm lão Tôn có chuyện gì không?
Tôn Ngộ Không hỏi.
- Ngộ Không, Tử Lan sắp sinh.
Tử Vi tiên tử nghĩ đến mục đích của mình, vội vàng nói.
- Cái gì...
Tôn Ngộ Không giật nảy cả mình.
- Ngươi nhanh lên trời, Tử Lan có chút không ổn.
Tử Vi tiên tử nói.
- Được, lão Tôn đi ngay!
Tôn Ngộ Không bỗng nhiên đạp thuyền lớn, cả người nhất phi trùng thiên, phóng tới bờ biển, sau đó hóa thành quang mang bay lên trời cao.
Nhưng nhục thân hắn bộc phát mang tới phản lực to lớn, tác dụng ở trên chiến thuyền, chiến thuyền nghiêng ngả, sau đó ầm ầm lật úp.
- Ngao...
- Cứu mạng...
Mọi người quái khiếu, toàn bộ rớt xuống biển.
- Ngộ Không, ta
* ngươi...
Đường Tăng quái khiếu, bởi vì chiến thuyền triệt để lật úp, chìm vào đáy biển.