Mục lục
Đường Tăng Xông Tây Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm: TTTV



Nguồn:



-----------------



Đường Tăng đã biết Thái Thượng Lão Quân là phân thân của Đạo Đức Thiên Tôn, mặc dù đã bị hắn giết một lần, nhưng lại sống lại, thời điểm bể khổ xuất hiện, lão còn trương cái mặt ra.



Chỉ là không biết lúc đại chiến với Thượng Thương, Thái Thượng Lão Quân còn sống sót hay không.



"Thái Thượng Lão Quân ở chỗ này?" Đường Tăng lẩm bẩm, rồi lại nhanh chóng nghĩ ra, phạm vi bao trùm của ý chí bản thân mặc dù chỉ có một ngàn, nhưng chỉ cần ở trong phạm vi này, đừng nói là Thái Thượng Lão Quân, cho dù là Đạo Đức Thiên Tôn tới cũng phải quỳ.



Vì vậy hắn lập tức sải bước đi thẳng vào trong tòa cung điện rộng rãi kia.



- Đứng lại, người tới là ai?



Một con ngưu yêu trên đầu có hai cái sừng hóa thành lưu quang bay tới, hạ xuống trước mặt Đường Tăng, mắng.



Ngưu yêu này cũng là yêu vương cấp bậc Kim Tiên, nhưng ở chỗ này dường như chỉ là một tên giữ cửa, Độc Giác đại vương núi Kim Đâu quả nhiên cao cấp hơn cái tên Mào Gà đại vương kia nhiều.



- Bảo Độc Giác đại vương nhà ngươi tới gặp ta.



Đường Tăng nói.



Yêu quái sừng trâu kia biến sắc, nhưng nó không quát mắng như đám tiểu đệ của Mào Gà đại vương, mà cảnh giác nhìn kỹ Đường Tăng.



Dám nói thẳng bảo Độc Giác đại vương ra gặp mặt, người như vậy hoặc là ngu ngốc, hoặc là thật sự cường đại. Nhìn vị trước mắt đây mặc dù trẻ tuổi, nhưng thấy thế nào cũng không giống ngu ngốc.



- Tiền bối xưng hô như thế nào ạ?



Ngưu yêu cảnh giác dò hỏi, theo nó biết, trên tinh cầu này hình như không có Tiên Đế nào như vậy, chẳng lẽ là từ tinh cầu khác tới?



Không đợi Đường Tăng trả lời, trước cung điện chợt lóe ánh sáng, Độc Giác đại vương đi ra, thấy Đường Tăng thì mặt biến sắc, lập tức xoay người muốn chạy.



- Đi nơi nào?



Âm thanh của Đường Tăng vang lên ngay trước mặt, Độc Giác đại vương suýt chút nữa đụng vào hắn.



- Đường... Đường Tăng, ngươi muốn làm gì? Lần này ta không có đắc tội ngươi!



Độc Giác đại vương kinh hãi run sợ nói.



Mấy ngàn năm trước, danh tiếng vị này quá lớn, ngay cả Ngọc Đế cũng bị ép tới không ngóc đầu lên được, mặc dù mấy ngàn năm qua Độc Giác đại vương đã tiến bộ không nhỏ, nhưng cũng không cảm thấy mình có thể giao thủ với vị này.



- Nhìn thấy ta đã muốn chạy, có phải là làm chuyện gì trái lương tâm không?



Đường Tăng tự tiếu phi tiếu hỏi, nhưng âm thanh có chút lạnh.



- Sao vậy chứ? Ta có thể làm chuyện gì trái lương tâm chứ?



- Ta hỏi ngươi, ngươi biết Ngộ Không ở nơi nào không?



Đường Tăng nói ngay vào điểm chính.



- Tề Thiên Đại Thánh?



Độc Giác đại vương ngây người:



- Không biết. Nói tới chuyện này ta còn chưa nói chuyện, cái cây gậy của con khỉ kia trong khoảng thời gian này cứ cách ba bữa nửa tháng lại tới quấy rầy ta, ta... Ta...



Độc Giác đại vương rất muốn nói lời độc ác, nhưng suy nghĩ về thực lực của vị trước mặt này, vẫn nuốt trở lại.



- Kim Cô Bổng quấy rầy ngươi?



Đường Tăng kinh ngạc:



- Vì sao?



- Nếu ta biết vì sao thì tốt rồi. Cái gậy kia cũng không biết nổi cơn điện gì, hơn phân nửa là do con khỉ kia sai khiến, bản vương cũng không đắc tội hắn..



Oán niệm của Độc Giác đại vương rất lớn.



Ý chí của Đường Tăng đã bao phủ từng tấc đất trong Đâu Suất cung, nhưng không phát hiện ra khí tức của Tôn Ngộ Không:



- Ngươi thật sự không biết hắn ở nơi nào?



- Không biết, Thánh Tăng ngài cũng không biết sao?



Độc Giác đại vương nghi ngờ:



- Con khỉ kia giỏi ẩn nấp thật đấy. Đúng rồi, cái gậy kia chắc chắn biết.



Đường Tăng khẽ gật đầu, quyết định đi tìm Kim Cô Bổng, trên thực tế Đường Tăng đã suy nghĩ qua, Kim Cô Bổng hình như cũng không biết Tôn Ngộ Không ở nơi nào, nếu không lúc đầu hắn đã đi tìm Kim Cô Bổng rồi.



Ngay tại lúc này, một cỗ dao động cường đại từ viễn không truyền tới.



Chỉ thấy trên bầu trời phương xa, một cây gậy màu vàng dài không biết mấy trăm cây số xuyên thủng hư không bay tới, nện xuống Đâu Suất cung.



- Đáng ghét... Thánh Tăng, ngài nhìn ngài nhìn, cái gậy kia lại tới, tức chết bản đại vương!



Độc Giác đại vương giận tới lỗ mũi bốc khói, chợt một bước lên trời, một nắm đấm to lớn đánh ngược lên trời.



Keng...



Nắm đấm kinh khủng đánh lên Kim Cô Bổng, trong tiếng vang lớn, Kim Cô Bổng trở nên to lớn bị đập bay, tầng mây trên bầu trời cũng vỡ nát.



Nhưng Kim Cô Bổng bay ra ngoài xoay mấy vòng, lại đập xuống lần nữa.



- Thánh Tăng, ngài mau mau quản con khỉ kia đi...



Độc Giác đại vương vừa tức vừa giận, Kim Cô Bổng hết lần này tới lần khác lại cứng rắn khác thường, đánh như đánh vào hư không, khiến cho Độc Giác đại vương tức không có chỗ trút.



- Kim Cô Bổng, dừng tay.



Đường Tăng quát lên.



Kim Cô Bổng hơi dừng lại một chút, nhưng một khắc sau lại hung hăng đánh xuống Đâu Suất cung.



Đường Tăng phát hiện, mục tiêu của Kim Cô Bổng hình như không phải là Độc Giác đại vương, mà là Đâu Suất cung. Vẻ mặt hắn hơi đổi một chút, cánh tay đón gió tăng vọt, bao phủ che khuất bầu trời, nắm Kim Cô Bổng xuống.



Kim Cô Bổng to lớn muốn giãy dụa, nhưng không thể giãy ra, bị Đường Tăng bóp lại nhanh chóng thu nhỏ, rồi bị kéo xuống mặt đất.



Độc Giác đại vương thấy vậy, trái tim co rút mấy cái, âm thầm đổ mồ hôi lạnh, vui mừng vì lần này mình không trêu chọc vị này. Thủ đoạn vừa mới rồi, đủ để ung dung diệt nó cả mười lần.



Kim Cô Bổng ở trong tay Đường Tăng thu nhỏ lại thành một cây côn nhỏ, lăn lộn xoay tròn, làm thế nào cũng không thoát ra được.



- Đừng vùng vẫy, có phải ngươi biết Ngộ Không ở nơi nào hay không? Mang ta đi tìm hắn.



Đường Tăng nói.



Kim Cô Bổng này cũng thần kỳ, giống như có ý thức của chính mình, rất có linh tính. Nó nghe vậy dừng một chút, sau đó thân côn cong một cái, chỉ về một phía trong Đâu Suất cung.



Đường Tăng nghi ngờ:



- Ý ngươi là, Ngộ Không ở trong Đâu Suất cung?



Kim Cô Bổng lập tức cong thân hai cái, sau đó lắc lắc, giống như là vừa gật đầu vừa lắc đầu.



Độc Giác đại vương thấy vậy, nhảy lên hô to oan uổng:



- Thánh Tăng, ngài phải nói lý với, cái gậy này hoàn toàn là cố ý bới lông tìm vết.



Đường Tăng không để ý đến Độc Giác đại vương, nói với Kim Cô Bổng:



- Mang ta đi tìm hắn, nếu Độc Giác đại vương ngăn cản, ta làm thịt nó.



- Thánh Tăng...



Độc Giác đại vương nghe xong mặt biến sắc, thấy Đường Tăng lạnh lùng nhìn qua, lập tức ngậm miệng, trong lòng oán niệm cỡ nào cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.



Kim Cô Bổng tức thì vui mừng bay lên, đón gió tăng vọt, nhanh chóng biến lớn, phá tan tầng mây, sau đó càn quét xuống.



Độc Giác đại vương trơ mắt nhìn, cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể thầm nhủ trong lòng, chẳng sao cả, sau này xây lại lần nữa cũng được, dù sao khi nó lấy được Đâu Suất cung, thì tòa cung điện này đã là một đống đổ nát.



Ong...



Đột nhiên bốc lên một luồng ánh sáng, ngăn cản Kim Cô Bổng.



Độc Giác đại vương lập tức sửng sốt, tòa cung điện này còn có phòng ngự cường đại như vậy hả? Sao bản thân lại không biết?



Kim Cô Bổng hình như cũng không ngờ lại có trận pháp phòng ngự, nó ngừng lại trên không một chút, thân côn quay về phía Đường Tăng rung rung, tựa như muốn nói nó không phá nổi phòng ngự này.



Lúc này Đường Tăng nâng cánh tay lên, cánh tay đón gió tăng vọt, bao trùm bầu trời rồi chợt vỗ xuống.



Màn sáng kia xuất hiện lần nữa, nhưng cũng chỉ khoảng trong nháy mắt đã bị Đường Tăng đánh nát.



Oanh oanh oanh...



Trời long đất lở, từng kẽ nứt không gian xuất hiện, Đâu Suất cung sụp đổ, phía trước xuất hiện một cái hố sâu to lớn.



- Cung điện của ta...



Độc Giác đại vương nhìn cung điện của mình hoàn toàn bị đánh bể, ngay cả khả năng xây lại cũng không có, trong lòng nhỏ máu, nhưng mà lại không hề dám nói gì, lo lắng bị Đường Tăng nướng ăn.



Độc Giác đại vương đã từng nghe nói, Đường Tăng thích ăn yêu quái nhất.



Đâu Suất cung đã bị đánh nát, lại cũng không thấy được Tôn Ngộ Không, Đường Tăng còn đang khó hiểu, thì thấy thân côn to lớn của Kim Cô Bổng chợt hạ xuống, cắm thẳng vào dưới đất.



Đất đai lập tức run rẩy, cả tinh cầu cũng rung chuyển, một cỗ uy áp không cách nào tưởng tượng được hạ xuống.



Đường Tăng hừ lạnh một tiếng, uy năng ý chí bùng nổ, gạt bỏ thiên uy kinh khủng kia.



Giống như cảm ứng được khí tức của Đường Tăng, thiên uy đó dừng lại một chút, sau đó chủ động tản đi.



Nhưng vẫn còn một cỗ thiên uy tiếp tục tồn tại, bài xích Kim Cô Bổng và Đường Tăng.



Ánh mắt Đường Tăng lóe lên một cái, cảm ứng được khí tức của Nữ Oa, hình như là hóa thân thiên đạo của Nữ Oa đang giúp hắn, nhưng ngoại trừ Nữ Oa, còn có một cỗ khí tức thiên đạo mơ hồ đang ngăn cản hắn.



"Đây là... Chuyện gì?" Trong lòng Đường Tăng có một chút dự cảm không bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK