Mục lục
Đường Tăng Xông Tây Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm: TTTV



Nguồn:



-----------------



Bởi vì hắn rất lo lắng, không biết vương hậu có khả năng bị nam nhân khác chơi qua hay không.



Khả năng như thế rất lớn, những người cướp vương hậu đi lúc trước không phải kẻ quân tử đạo đức gì.



So sánh với nhau, cầm cái yếm chỉ là chuyện nhỏ.



Cho nên quốc vương không dám so đo quá nhiều, hiện tại trọng yếu nhất là cứu vương hậu trở lại.



- Yên tâm, chỉ cần ngươi chuẩn bị vật phẩm kia thật tốt, đừng đến lúc đó không cầm ra đồ vật thì không thể trách bần tăng không khách khí.



Đường Tăng nói ra.



- Nhất định, nhất định.



Quốc vương Chu Tử quốc vội vàng cam đoan, đồng thời âm thầm đổ mồ hôi, biết rõ đây là bảo hổ lột da, thánh tăng trước mắt này cho hắn cảm giác không phải kẻ lương thiện.



Đường Tăng lúc này dời mắt khỏi hắn, sau một khắc đã xuất hiện trong đại điện hoàng cung.



- Sư phụ...



- Sư phụ trở lại.



Đám người Tôn Ngộ Không phát hiện Đường Tăng, vội vàng vây quanh.



- Sư phụ, có nhìn thấy bảo vật giúp chúng ta rời khỏi Khổ Hải?



- Sư phụ, vật phẩm thiếp thân của vương hậu có phải tiểu y phục hay không?



Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới đều rất quan tâm mở miệng, nhưng hỏi ra vấn đề khác nhau.



Đường Tăng liếc Trư Bát Giới, nói:



- Các ngươi ở lại nơi này, vi sư đi một chút sẽ trở lại.



- Vâng, sư phụ.



Tôn Ngộ Không cung kính nói.



Sau một khắc, Đường Tăng trực tiếp thuấn di rời đi, ngay sau đó hắn xuất hiện tại hải đảo biên giới của Chu Tử quốc, nơi này bị Khổ Hải vô biên bao quanh.



- Căn cứ khí tức trên vật phẩm thiếp thân của vương hậu, vương hậu đã bị mang ra khỏi Chu Tử quốc, có lẽ đã bị mang đi.



Đường Tăng xuất ra cái yếm của vương hậu, hắn đặt lên mũi ngửi, mùi hương nữ nhân thật thơm.



- Khí tức vẫn còn, điều này nói rõ vương hậu còn sống, như vậy cũng dễ xử lý.



Đường Tăng nói xong, đang muốn khởi hành, chợt phát hiện không gian vài trăm mét phía trước vặn vẹo, ba bóng người trống rỗng xuất hiện.



Đường Tăng trừng mắt, hắn vô cùng kinh ngạc, bởi vì ba người kia đều là người hắn quen biết, chính là Vương Mẫu nương nương, Dương Thiền, còn có Tử Vi tiên tử.



Ba nữ nhìn thấy bờ biển, cảm ba rất vui mừng, sau khi nhìn thấy Đường Tăng lại trợn mắt há hốc mồm.



Bốn người mắt to trừng đôi mắt nhỏ, Tử Vi tiên tử và Dương Thiền đỏ mặt, bởi vì bọn nàng nhìn thấy Đường Tăng đang cầm cái yếm màu hồng phấn ngửi.



- Đường Tam Tạng, ngươi vô sỉ!



Bỗng nhiên Tử Vi tiên tử kêu lên một tiếng.



Rốt cuộc Dương Thiền cũng kịp phản ứng, khuôn mặt đỏ bừng, nàng nhìn thấy Đường Tăng cầm cái yếm nữ nhân ngửi như vậy, hơn nữa còn nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước giữa mình và Đường Tăng.



Vương Mẫu nương nương lại chỉ cau mày.



Đường Tăng lúc này kịp phản ứng.



- Kháo...



Hắn vội vàng giấu cái yếm ra phía sau, xấu hổ trên mặt biến mất:



- Sao các ngươi tới đây?



- Tại sao chúng ta không thể tới đây? Đường Tam Tạng, ngươi trộm món đồ trong tay ở nơi nào?



Tử Vi tiên tử kêu lên.



- Ngươi cũng chớ nói lung tung, cái yếm này là của vương...



Đường Tăng nói đến đây thì im lặng, vô ý thức nhìn về phía Vương Mẫu nương nương.



Vương Mẫu nương nương cảm thấy không ổn.



Quả nhiên, Tử Vi tiên tử và Dương Thiền sững sờ một lúc, sau đó lộ ra vẻ mặt vẻ khó tin.



- Là Vương Mẫu?



- Ngươi ngươi...



Tử Vi tiên tử và Dương Thiền há hốc mồm, trên mặt mang theo thần thái không dám tin.



Mà Vương Mẫu tắc tức giận không nhỏ:



- Đường Tam Tạng, ngươi chớ có nói bậy vu oan trong sạch của bổn cung.



Sắc mặt Đường Tăng cổ quái, hắn hoàn toàn không có ý đó, chỉ vì chuẩn bị nói hai chữ ‘ vương hậu ’, vô ý thức nghĩ đến Vương Mẫu cũng có chữ ‘ vương ’, cho nên mới liếc mắt nhìn Vương Mẫu.



Ai biết Tử Vi tiên tử và Dương Thiền lại cho rằng hắn nói là Vương Mẫu, hiểu lầm rất lớn.



- Bần tăng cũng không có vu oan ngươi.



Đường Tăng cười nói.



- Ngươi còn nói không có vu oan? Bổn cung không để yên cho ngươi!



Vương Mẫu vô cùng tức giận.



- Ha ha, bần tăng không nói cái gì cả, là các nàng tự mình đoán được.



Đường Tăng cười hắc hắc, rồi sau đó hắn không quan tâm tới Vương Mẫu đang tức giận, hỏi Dương Thiền:



- Thiền Nhi, tại sao ngươi tới đây?



Lúc này ba người Vương Mẫu đã đi vào bên cạnh bờ, sau khi đi tới nơi đây, trên gương mặt xinh đẹp mới thở ra, hiển nhiên các nàng đã phiêu bạt trên Khổ Hải rất lâu.



Dương Thiền nghe vậy, liếc mắt nhìn Vương Mẫu, mới lên tiếng:



- Vương Mẫu bảo ta hạ phàm lấy kinh với nàng, ta mới tới đây.



- Nàng? Lấy kinh?



Đường Tăng trợn mắt há hốc mồm:



- Vương Mẫu mỹ nữ, chẳng lẽ ngươi muốn gia nhập đội ngũ của ta? Được lắm, bần tăng hoan nghênh ngươi tới đi cùng.



- Hừ, bổn cung cần gia nhập ngươi sao? Không nên nghĩ quá nhiều!



Vương Mẫu khinh thường cười nhạo.



- Không gia nhập bần tăng, ngươi lấy kinh như thế nào?



- Ai nói lấy kinh thì nhất định phải gia nhập ngươi? Cô lậu quả văn.



Vương Mẫu khinh thường.



Đường Tăng há hốc mồm, hắn không biết nên phản bác thế nào.



Bỗng nhiên, Đường Tăng nghĩ đến giấc mộng vào ba năm trước, vô ý thức hỏi:



- Có phải con rùa già Ngọc Đế cũng đi lấy kinh?



- PHỐC...



- PHỤT...



Tử Vi tiên tử và Dương Thiền sặc nước bọt.



- Lão... Lão Vương...



Tử Vi tiên tử trợn mắt há hốc mồm:



- Đường Tam Tạng ngươi chán sống? Cẩn thận Ngọc Đế tru cửu tộc của ngươi.



- Hắn dám tru cửu tộc của bần tăng? Bần tăng đánh nát trứng của hắn.



Đường Tăng thản nhiên nói.



Lúc này Tử Vi tiên tử mới nhớ tới, gia hỏa này không phải người thường, Ngọc Đế đã bị hắn đánh qua, Thiên đình cũng bị gia hỏa này làm gà bay chó chạy.



- Này, ngươi đừng có nói lung tung.



Dương Thiền tức giận lườm Đường Tăng, nói:



- Ngọc Đế thật sự cũng tới, nghe nói cũng đi lấy kinh, ta lại không biết tình huống cụ thể.



Đường Tăng như có điều suy nghĩ và gật đầu, Vương Mẫu và Ngọc Đế lại hạ phàm lấy kinh, cảm giác chuyện này càng ngày càng thú vị.



Bỗng nhiên Vương Mẫu nhớ tới cái gì đó, không thể tưởng tượng nổi nhìn Đường Tăng:



- Trên người của ngươi có pháp thuật chấn động?



- Cái gì?



- Pháp lực?



Tử Vi tiên tử và Dương Thiền bừng tỉnh, các nàng kịp phản ứng, bọn họ cực kỳ khiếp sợ.



Ngay cả Đạo Tổ đi vào Khổ Hải cũng mất đi pháp lực, Đường Tăng lại có pháp lực?



Đây là việc không thể tưởng tượng nổi!



Đường Tăng cười hắc hắc, đương nhiên hắn sẽ không nói với Vương Mẫu, đó là bởi vì hắn có ý chí cường đại, cho dù vào trong Khổ Hải vẫn có thể sử dụng pháp thuật, cho dù không mạnh như lúc trước mà thôi.



- Sợ sao, mỹ nữ, bần tăng rất cường đại, uy áp bao phủ thiên địa, hiện tại thần phục bần tăng còn kịp, bần tăng cao hứng, nói không chừng sẽ cho ngươi đãi ngộ không kém.



Đường Tăng nghiêm túc nói ra.



- Đường Tam Tạng, ngươi làm thế nào?



Tử Vi tiên tử trực tiếp xem nhẹ lời khoác lác của Đường Tăng, nàng hỏi ra chuyện nàng quan tâm.



- Trên người của ngươi có bảo vật hay sao?



Dương Thiền cũng hỏi thăm.



- Đây là vấn đề nhân phẩm, bần tăng nhân phẩm tốt như vậy, tự nhiên không mất đi pháp lực.



Đường Tăng nghiêm trang trả lời.



- Da mặt thực dày.



Vương Mẫu xem thường:



- Chúng ta đi, trên hải đảo này có khí tức người sống.



Nói xong liền đạp vào hòn đảo, sau đó đi vào bên trong.



Tử Vi tiên tử vội vàng theo sau.



- Đi cùng chúng ta đi.



Dương Thiền nhìn về phía Đường Tăng.



- Ta còn có chút việc, ngươi đi vào trước đi. Đám người Ngộ Không đang ở trên đảo.



Đường Tăng ôn nhu cười nói.



Dương Thiền đỏ mặt, vội vàng quay người đuổi theo Vương Mẫu và Tử Vi tiên tử.



Mà lúc này, Vương Mẫu rời khỏi bờ biển ba bốn trăm mét, rốt cục cảm giác được pháp lực khôi phục một tia, sau đó trong mắt bắn ra tia sáng, khóe mắt nhìn về phía Đường Tăng tràn ngập xem thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK