Mục lục
Đường Tăng Xông Tây Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm: TTTV



Nguồn:



-----------------



- Quá kinh khủng...



- Quả nhiên giống như trong truyền thuyết vậy, Đường Tam Tạng quá hung tàn!



- Thật may chúng ta chạy trốn nhanh, nếu không nhất định phải chết!



- Các tỷ muội chạy mau, đừng để Đường Tam Tạng hung tàn này bắt được, nếu không sẽ bị ăn, nghe nói Đường Tam Tạng thích nhất là ăn yêu quái.



Bảy con nhện tinh chạy trốn nhanh hơn, sức lực bú sữa mẹ cũng được dùng ra, chỉ hận cha mẹ sinh ít mất mấy chân.



...



- Ầm ầm ầm...



Đường Tăng không tìm được con nhện tinh, tức giận đến mức phá hủy đi động Bàn Tơ.



- Hàng Long Thập Ba Chưởng...



Đường Tăng đánh tới mấy cái, từng lối rẽ vỡ nát, bụi bặm cuồn cuộn bay lên.



Cuối cùng, toàn bộ động Bàn Tơ đều sụp đổ, đám người Tôn Ngộ Không chật vật lao tới, trên người đầy bụi đất.



- Sư phụ lại nổi điên rồi...



Trong lòng Sa Tăng còn sợ hãi nói.



- Thật may là chạy trốn nhanh, nếu không sẽ bị chôn sống!



Ngưu Ma Vương cũng hãi hùng khiếp vía, thật sự không dám đối mặt với Đường Tăng trong lúc hắn phát cuồng.



Đi theo một sư phụ động tý là nổi giận như vậy, cũng không biết là tốt hay xấu.



Xung quanh nơi trống trải nà ycos rất nhiều con nhện nhỏ, tất cả đều khiếp sợ đến mức trốn thật xa, Đường Tăng phát ra khí tức quá dọa người, uy năng của ý chí kích động khiến rất nhiều sinh linh yếu ớt đều khiếp sợ đến mức run rẩy, nằm rạp trên mặt đất.



- Ầm!



Bỗng nhiên, gian nhà lá chắn phía trước động Bàn Tơ nổ tung lên, bụi bặm tung bay, sau đó bị một lực lượng cuốn đi.



Đường Tăng từ bên trong đi ra, vẻ mặt tức giận bất bình.



- Thật là quá đáng, không ngờ cố ý trốn tránh bần tăng, đây là thù tới mức nào chứ?



Đường Tăng bất mãn nói.



Đám người Tôn Ngộ Không hiện đầy vạch đen, trong lòng đều âm thầm nói, lão nhân gia ngươi hung dữ điên cuồng như vậy, không tránh ngươi, chẳng lẽ còn chờ ngươi tới dùng bữa sao?



- Xèo xèo xèo xèo...



Bỗng nhiên phía xa có mấy con con chuột cực lớn vừa kêu vừa chạy về phía bên này, con chuột dài tới ba bốn thước, cao hơn một thước, rất hung dữ, không ngờ hoàn toàn không sợ đám người Đường Tăng.



- Lăn!



Đường Tăng vung tay lên, pháp lực phát động ra.



- Ầm ầm ầm...



Mấy con chuột này trực tiếp nổ nát vụn, máu tươi văng lên rất cao.



Điều này giống như là đâm tổ ong vò vẽ, lại có càng nhiều chuột từ trong hang đất chui ra ngoài, không sợ chết lao về phía Đường Tăng.



Đám người Tôn Ngộ Không phát hiện ra, phần lớn những con chuột này là từ trong khe nứt chui ra ngoài, đẩy khối đá cực lớn lên, khiến vết nứt vốn cũng không nhỏ càng lúc càng lớn hơn nữa.



- Chít chít chít...



Vô số những con chuột từ dưới nền đất chui ra ngoài, lao về phía Đường Tăng, ngay cả đám người Tôn Ngộ Không đã ở trong phạm vi công kích của bọn chúng.



- Một đám chuột yêu cũng dám càn rỡ sao?



Ngưu Ma Vương cười lạnh, một quyền đánh ra, quyền phong trực tiếp quét phía trước, rất nhiều con chuột bị tiêu diệt.



Tôn Ngộ Không mở miệng thổi một cái, một ngọn lửa bay ra, thiêu đốt tất cả những con chuột tới gần thành tro bụi.



Chỉ có điều, những con chuột này vẫn không sợ chết, từ dưới nền đất chui ra, liều lĩnh công kích sinh linh gần đó.



Thậm chí, Đường Tăng phát hiện, những con chuột thậm chí công kích cả đàn nhện đã rời đi, hình như căn bản không phải là minh hữu của nhện tinh.



- Sư phụ xem, những con chuột này hình như không có lý trí.



Tiểu Bạch Long nói.



Quả nhiên, Đường Tăng phát hiện, đôi mắt của những con chuột cực lớn này đều đỏ lên, đặc biệt hung tàn, chỉ biết công kích, trong mắt hoàn toàn không có linh trí dao động.



- Không có lý trí sao? Vậy trực tiếp giết, không chừa một tên!



Lúc này, Đường Tăng vung tay áo, lập tức có pháp lực mênh mông được phát động ra, đồng thời uy năng của ý chí kèm theo ở trên pháp lực, giống như gợn sóng nhộn nhạo tràn ra ngoài.



- Phụt phụt phụt phụt phụt phụt phụt...



Pháp lực của Đường Tăng đi qua nơi nào, tất cả những con chuột hung dữ đều tan thành mây khói, ngay cả những con chuột hung dữ ở dưới nền đất còn chưa chui ra ngoài hung cũng bị càn quét.



Pháp lực giống như ánh sáng, đảo qua một cái, phát động về phía sâu bên trong dãy núi lớn, tốc độ có thể so với ánh sáng, cuối cùng tiêu tan ở phía chân trời.



- Hắc hắc hắc hắc...



Sau khi Tôn Ngộ Không nhìn thấy được tất cả những con chuột hung dữ bị giết sạch, hắn cười to vài tiếng, chạy đến chỗ khe nứt nơi đám chuột xuất hiện, nhìn xuống dưới:



- Sư phụ, nơi này có đồ.



- A?



Đường Tăng đi tới sát khe nứt, nhìn xuống dưới, chỉ thấy trong lòng đất cách đó mấy chục thước có một ánh sáng yếu ớt chớp hiện.



- Vèo!



Đường Tăng trực tiếp nhảy xuống, rất nhanh lại rơi xuống nơi có ánh sáng, chỉ thấy tia sáng kia chính là một cánh cửa ánh sáng lớn ba thước.



Xuyên qua cánh cửa ánh sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy được một ít mặt đất đỏ như máu, chỗ đó không có một ngọn cỏ, bầu trời cũng là màu đỏ như máu, còn có rất nhiều chuột hung dữ đang lao về phía bên này.



- Rắc...



Đường Tăng đang muốn tiến vào cánh cửa ánh sáng kia, cánh cửa ánh sáng lại trực tiếp vỡ vụn.



- Xui!



Đường Tăng thầm mắng một tiếng, đồng thời suy đoán mặt đất đỏ như máu này rốt cuộc là nơi nào, làm sao có thể kỳ quái như vậy?



- Sư phụ, nơi này hình như là nơi phong ấn trong truyền thuyết.



Ngưu Ma Vương cũng nhìn xuống, nhìn thấy được hoàn cảnh của đối diện cánh cửa ánh sáng.



- Nơi phong ấn?



Đường Tăng chân mày nhíu lại:



- Nơi phong ấn này rốt cuộc là chỗ nào?



- Ta cũng không rõ lắm, chỉ có điều ta đã từng nghe người ta nói qua, đây coi như là một thế giới đổ nát, một góc đã từng thuộc về thế giới thượng cổ, nơi đó đã không có bất kỳ tiên linh lực nào, đặc biệt cằn cỗi.



Ngưu Ma Vương nói.



Lúc này, Tôn Ngộ Không và Lục Nhĩ Mi Hầu cũng nhảy xuống, nhìn khắp khe nứt dưới lòng đất này, nhưng cũng không có phát hiện gì.



Đường Tăng cũng cẩn thận kiểm tra một chút, cũng không phát hiện có truyền tống trận gì, thậm chí ngay cả pháp lực dao động cũng không có.



- Không có truyền tống trận, vậy cánh cửa ánh sáng lúc trước làm sao xuất hiện được?



Đường Tăng rất kỳ quái.



- Sư phụ, cái vừa rồi không giống truyền tống trận, ngược lại có phần giống như không gian bọt khí.



Ngưu Ma Vương giải thích.



- Không gian bọt khí?



- Ta nghe nói, một ít thế giới săp bị hủy diệt sẽ xuất hiện không gian bọt khí, loại vật này thuộc về một không gian khu vực nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng hủy diệt, đồng thời loại không gian bọt khí này cũng sẽ di chuyển, quỹ tích thay đổi không ngừng, một khắc trước tiến vào không gian bọt khí là thời gian ở Thiên Đình, sau một khắc nói không chừng lại xuất hiện ở Minh giới.



Ngưu Ma Vương giải thích như vậy.



Đường Tăng bừng tỉnh, không trách được không có phát hiện ra truyền tống trận.



- Đi thôi.



Đường Tăng chợt lách người, rời khỏi khe nứt dưới nền đất, trở về mặt đất.



Đám người Tôn Ngộ Không cũng bay lên.



Lúc này, ở đây đã bị tàn phá, khắp nơi đều là kẽ nứt, còn có núi rừng bị Tôn Ngộ Không phóng hỏa thiêu hủy.



- Đi thôi, tiếp tục ra ngoài.



Đường Tăng nói.



- Không đợi Như Lai Phật Tổ và nhị sư huynh sao?



Sa Tăng hỏi.



- Bọn họ không lạc được đâu.



Đường Tăng nói.



Quả nhiên, cũng không lâu lắm, Như Lai Phật Tổ và Trư Bát Giới đã trở lại, chỉ có điều Trư Bát Giới lại bị mặt mũi bầm dập. Mặt Như Lai Phật Tổ lại không đổi sắc, trở lại trong đội ngũ cũng hất đầu qua một bên, không nói chuyện với Đường Tăng.



- Nhị sư huynh, sư huynh đây là?



Sa Tăng nghi ngờ nói.



- Không cẩn thận bị ngã.



Trư Bát Giới không có để ý nói.



- Không đúng đâu nhị sư huynh, ta xem thế nào cũng giống như là bị đánh.



- Ngươi có phải muốn thử cảm giác bị đánh hay không?



Trư Bát Giới uy hiếp nói.



- Hắc hắc, Bát Giới nhất định là bị Như Lai đánh.



Tôn Ngộ Không đã chạy tới, điểm một cái ở trên mặt Trư Bát Giới, ngay lập tức Trư Bát Giới đau đến mức kêu lên thảm thiết.



- Hầu tử đáng chết ngươi điểm nhẹ một chút!



Vẻ mặt của Trư Bát Giới đầy oán khí.



- Đầu heo, thế nào, thoải mái hay khó chịu vậy?



Ngưu Ma Vương cũng đi tới, bá vai bá cổ Trư Bát Giới, nhỏ giọng hỏi:



- Như Lai Phật Tổ có phải đã biến trở về Cửu Muội hay không?



- Hừ!



Trư Bát Giới hừ lạnh, không nói lời nào.



Cách đó không xa, Lục Nhĩ Mi Hầu cảm giác rất đáng thương, tuy rằng trong khoảng thời gian này hắn đã cố gắng hết sức cố gắng dung nhập đoàn đội này, nhưng chung quy vẫn cảm giác mình rất cô độc.



Có lẽ bởi vì đã có một Tôn Ngộ Không, cảm giác tồn tại của con khỉ hắn lại có vẻ yếu đi không ít, dù sao Tôn Ngộ Không cũng sống tốt hơn so với hắn.



Nghĩ tới đây, Lục Nhĩ Mi Hầu không thể làm gì khác hơn là đặt lực chú ý đến trên người của Đường Tăng, hắn cảm thấy chỉ cần khiến cho sư phụ chú ý tới mình, mình luôn có thể dung nhập cái đoàn đội này.



- Sư phụ, ta giúp sư phụ mở đường.



Lục Nhĩ Mi Hầu nhanh chóng chạy đến trước mặt mở đường, dời đi một ít cây cối và khối đá lớn cản đường.



- Ừ, không tệ.



Đường Tăng thoả mãn tán thưởng, Lục Nhĩ Mi Hầu thật sự biết làm việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK