Mục lục
Đường Tăng Xông Tây Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm: TTTV



Nguồn:



-----------------



Phía xa, đám người Trư Bát Giới và Tôn Ngộ Không đờ ra, nhìn Đường Tăng điên cuồng giẫm lên Như Lai Phật Tổ, bọn họ đưa mắt nhìn nhau.



- Dừng lại, Kim Thiền Tử ngươi giẫm lên mũi của bản tọa...



- Cút ngay, bằng không bản tọa liều mạng với ngươi...



- A, ngươi đạp phải mắt của bản tọa...



Như Lai Phật Tổ kêu lên thảm thiết, ở nơi đó chửi ầm lên.



- Còn dám mắng bần tăng, đạp không chết ngươi sao!



Đường Tăng tiếp tục đạp, căn bản không để Như Lai Phật Tổ vào trong mắt.



Đồng thời lần này hắn càng tệ hại hơn, dùng tới uy năng của ý chí, mỗi một cái đạp xuống đều đạp cho Như Lai Phật Tổ phải kinh hãi run sợ.



Chỉ cần vận dụng tốt uy năng của ý chí, công năng của nó là vô cùng, dùng để giết người và sử dụng giáo huấn người đều có hiệu quả hoàn toàn khác biệt.



Giết người là trực tiếp phai mờ địch ý chí con người, dùng cho giáo huấn người, chỉ dùng để chấn động ý chí của kẻ địch, để cho kẻ địch phát sinh cảm giác kinh sợ run rẩy, sẽ tạm thời suy yếu ý chí của kẻ địch.



Lại giống như bây giờ, sau khi Như Lai Phật Tổ bị Đường Tăng hung hăng đạp mấy cái, nàng vốn không sợ trời không sợ đất, không ngờ phát sinh cảm giác kinh sợ run rẩy, đột nhiên sợ hãi.



- Ngươi... dừng tay, đừng đạp nữa...



Như Lai Phật Tổ kinh hãi nói, nàng trước sau có cảm giác nếu như lại bị đạp xuống nữa sẽ xảy ra chuyện.



- Không đánh nàng, nàng thật không biết mình họ gì!



Đường Tăng lại đạp thêm một cái, lúc này mới dừng lại, cảm giác tinh thần sảng khoái, đặc biệt quá sung sướng, trước đó tuy rằng hắn và Như Lai Phật Tổ đại chiến ba năm, nhưng trên thực tế cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, hai người lực lượng ngang nhau.



Bây giờ có thể đạp Như Lai Phật Tổ, Như Lai Phật Tổ còn không đánh trả được, mới gọi là thoải mái!



Bị núi lớn trấn áp, Như Lai Phật Tổ cố sức ngửa đầu, căm tức nhìn Đường Tăng, chỉ có điều trong ánh mắt nàng lại có một thần sắc kinh hãi run sợ.



Như Lai Phật Tổ cũng cảm thấy kỳ quái, không ngờ mình lại phát sinh ra sự sợ hãi, quả thực không thể tưởng tượng, hắn suy đoán, chắc bởi vì hiện tại nàng không có cách nào vận dụng được lực lượng Bán Thánh mới phát sinh điều này.



Trên thực tế cũng đúng là như vậy, lực lượng chúng sinh của Như Lai Phật Tổ có thể làm suy yếu uy năng của ý chí trên trình độ nhất định, nếu không trước đó đã bị Đường Tăng đánh chết.



- Hiện tại, nói một chút xem Nữ Oa nương nương bảo nàng theo bần tăng lấy kinh sao?



Đường Tăng hỏi:



- Vậy hẳn là Nữ Oa nương nương trấn áp nàng ở chỗ này sao?



- Hừ!



Như Lai Phật Tổ hừ lạnh một tiếng, đặc biệt khó chịu:



- Mau thả bản tọa ra đi, nếu bản tọa đã đáp ứng bảo vệ ngươi lấy kinh, cũng sẽ không nuốt lời.



- Được lắm, bái sư trước đi.



Đường Tăng cười nói:



- Muốn cùng bần tăng đi lấy kinh cũng được, nàng giống như đám người Ngộ Không vậy, bái bần tăng làm lão sư.



- Cái gì?



Như Lai Phật Tổ trừng mắt:



- Ngươi bảo bản tọa bái ngươi làm lão sư? Đùa kiểu gì vậy?



- Nàng không muốn bái sư? Vậy nàng lại vĩnh viễn sống ở chỗ này đi.



Đường Tăng không để ý nói.



- Bản tọa không sao cả, dù sao bản tọa không ra, ngọn núi này cũng sẽ không biến mất, như vậy nàng cũng vĩnh viễn không có cách nào đi qua lấy kinh được.



Như Lai Phật Tổ không để ý nói.



- Ngươi cho rằng bần tăng là sợ sao? Bần tăng còn không tin sẽ không có đường?



Đường Tăng cười lạnh:



- Cùng lắm thì bần tăng từ nơi này đi lên trời, sau đó từ một chỗ khác của Thiên Đình hạ phàm, trực tiếp vượt qua ngọn núi này.



- Làm vậy cũng vô dụng, nếu như ngươi vòng qua ngọn núi này, đường lấy kinh lại bị đứt. Nếu Nữ Oa nương nương phá hỏng con đường ở đây, lại không sợ ngươi lên trời.



Như Lai Phật Tổ nói.



- A, điều này mắc mớ gì đến bần tăng? Nếu thật sự như vậy, bần tăng cũng không quan tâm, dù sao cũng là nàng không cho bần tăng đi qua đoạn đường này.



Đường Tăng không để ý nói.



- Ngươi...



Như Lai Phật Tổ tức giận.



Thấy vẻ mặt Đường Tăng không quan tâm, Như Lai Phật Tổ suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói:



- Kim Thiền Tử, ngươi cần phải biết, đừng tưởng rằng Nữ Oa nương nương thật sự lưu ý ngươi, nếu như ngươi cố chấp không làm dựa theo an bài của nàng, ngươi có thể cũng không cần thiết phải tồn tại nữa.



Sắc mặt Đường Tăng chợt nghiêm lại, vẻ mặt nguy hiểm nhìn Như Lai Phật Tổ.



Như Lai Phật Tổ không sợ hãi, đối diện với Đường Tăng.



Đường Tăng híp mắt, trong nháy mắt trong đầu đã suy nghĩ rất nhiều điều.



Quả thật, tuy rằng trái tim của Nữ Oa nương nương hướng về chúng sinh, nhưng lại không phải là một mặt lương thiện, nhiệm vụ lấy kinh là chuyện lớn, nhất định phải có nguyên nhân.



Nếu như Đường Tăng không làm theo kế hoạch trước đó, chắc chắn sẽ bị buông tha.



Một con cờ bị buông tha sẽ có kết cục là gì? Không cần nói cũng biết!



Tuy rằng Đường Tăng tự nhận là mình có hệ thống, hoàn toàn không cần phải khiếp sợ bất kỳ kẻ nào, nhưng điều đó cũng cần phải có thời gian, hiện tại hắn lại không thể làm gì được Nữ Oa nương nương.



- Cũng không phải không thể để cho con lừa ngốc Như Lai này cùng đi lấy kinh, nhưng con lừa ngốc này thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, bần tăng hiện nay vẫn không có cách nào quản được hắn.



- Vậy nên làm thế nào?



Đường Tăng nhíu mày.



- Thế nào? Ngươi đã nghĩ thông suốt chưa? Mau thả bản tọa đi ra, bản tọa cao hứng nói không chừng lại không quấy rối ngươi nữa.



Thấy Đường Tăng nhíu mày, Như Lai Phật Tổ còn tưởng rằng Đường Tăng kinh sợ, nhân cơ hội cò kè mặc cả.



Nhưng đột nhiên ánh mắt Đường Tăng lại nhất thời sáng lên, ở trong lòng hắn thầm liên hệ với hệ thống:



- Hệ thống, có bảo vật gì khống chế Như Lai Phật Tổ hay không?



- Có, chủ nhân có thể dùng Phật Niệm Kim Cô.



Hệ thống nói.



- Phật Niệm Kim Cô? Đây là cái gì?



Đường Tăng nghi ngờ.



Rất nhanh, hệ thống đưa ra tin tức về Phật Niệm Kim Cô, hiện lên ở phía trên mặt của hệ thống.



Chỉ thấy một thứ giống như Khẩn Cô Chú trước đây dành cho Tôn Ngộ Không đeo qua xuất hiện ở trên mặt của hệ thống.



Đương nhiên, Khẩn Cô Chú kia của Tôn Ngộ Không đã bị hắn xé đứt, hiện tại với thực lực của Đường Tăng cũng không cần sử dụng Khẩn Cô Chú để ràng buộc Tôn Ngộ Không.



Như Lai Phật Tổ lại khác, hắn quá cường đại, nhất định phải dùng chút thủ đoạn.



Chỉ thấy trên mặt hệ thống vẫn có rất nhiều giải thích, còn có chú văn tương ứng.



Phật Niệm Kim Cô này chủ yếu là dành cho người tu luyện phật đạo đeo, một khi đội vào lại vĩnh viễn không lấy xuống được, trừ khi tự phế bỏ tu vi phật đạo, đổi sang tu luyện đạo khác.



Phật Niệm Kim Cô này cũng tính là tương đối rẻ, chỉ cần một trăm vạn điểm kinh nghiệm, nhưng cho dù là thánh nhân sơ kỳ cũng có thể phát huy tác dụng.



Bởi vì vật này sẽ trực tiếp tác dụng ở trên linh hồn, một khi niệm chú lại khiến cho linh hồn muốn nứt ra, đồng thời phật niệm tiêu tan.



Nếu như đọc nhiều sẽ làm cho tu vi của người đeo Phật Niệm Kim Cô giảm xuống, nói như vậy là để dùng cho tội nhân đeo, chỉ có điều chỉ cần không niệm chú, lại sẽ không xảy ra chuyện gì, không có ảnh hưởng gì.



- Chà chà, đồ chơi này đơn giản là đặc biệt chuẩn bị cho con lừa ngốc Như Lai kia.



Đường Tăng mừng rỡ.



Trước đó hắn đổi phong ấn đã tiêu hao một ngàn năm trăm vạn điểm kinh nghiệm, điểm kinh nghiệm còn lại của Đường Tăng cũng không nhiều.



Nhưng một trăm vạn điểm kinh nghiệm, hắn vẫn phải có.



- Còn do dự cái gì nữa, nhanh chóng thả bản tọa ra đi.



Như Lai Phật Tổ thấy Đường Tăng bất động, hắn không khỏi vội vàng la lên, nằm trên mặt đất ngước mắt nhìn lên Đường Tăng, thật sự quá ủy khuất.



Đúng lúc này, trong tay của Đường Tăng đột nhiên xuất hiện một mũ, cười hì hì nhìn Như Lai Phật Tổ.



- Ngươi cười cái gì? Đó là vật gì?



Như Lai Phật Tổ có một dự cảm xấu.



- Như Lai, nào, đội cái này lên xong nàng lại có thể đi ra.



Đường Tăng cười nói, ngồi xổm xuống tự mình đội mũ cho Như Lai Phật Tổ.



- Chờ một chút... Dừng tay, đây là vật gì?



Như Lai Phật Tổ lớn tiếng ngăn cản, cố gắng lắc đầu.



Nhưng căn bản vô dụng. Đường Tăng dễ dàng đội cái mũ vào phía trên đầu trọc của Như Lai Phật Tổ.



- Đây là vật gì? Bản tọa không cần mũ, nhanh lấy xuống đi!



Như Lai Phật Tổ bất mãn nói, lắc đầu, muốn lắc cho cái mũ rơi xuống, nàng lại không tin Đường Tăng sẽ thật sự có lòng tốt đội mũ cho hắn.



Đường Tăng cười hì hì, lui về phía sau vài bước, hai tay chắp lại trước ngực, bắt đầu niệm chú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK