“Mà hung thủ gây ra mọi chuyện, thế mà lại bị phán định mắc bệnh tâm thần, chỉ nhốt vào bệnh viện tâm thần là xong chuyện. Không bị trừng phạt, gia đình ông ta cũng không bồi thường nổi cái gì. Ông ta chỉ việc vào bệnh viện điều trị, còn ba tôi thì……”
“Ba tôi được đưa vào bệnh viện để cấp cứu, nằm trên chính bàn mổ mà trước đây ông từng làm việc, được phẫu thuật bởi các đồng nghiệp cũ. Nhưng…… do thiết bị của bệnh viện địa phương không đủ, ông buộc phải chuyển viện sau khi tình trạng tương đối ổn định. Thế là cả nhà tôi chuyển đến Kinh Châu, đưa ông ấy vào bệnh viện tốt nhất cả nước.”
“Ông ấy điều trị ở đó sáu tháng, tròn sáu tháng, không lúc nào tôi không mong ông ấy mở mắt nhìn tôi một cái, dù là tức giận mắng tôi như trước đây cũng được. Nhưng ông ấy…… không làm được. Ông ấy đấu tranh trên giường bệnh nửa năm, rồi ra đi. Ông ấy là trụ cột của gia đình, là một người chồng, là ba của hai đứa bé. Ông ấy cứ thế ra đi, để lại một gia đình gần như bị vét sạch vì viện phí, một người vợ sức khỏe vốn không tốt, cùng hai đứa con vị thành niên.”
“Cuộc đời là thế đấy, một giây trước, mình còn là một đứa bé có thể tùy ý tùy hứng, tùy tiện làm nũng, tùy tiện nổi cáu, một giây sau, hiện thực ép mình phải trưởng thành ngay.”
“Ông ấy ra đi đột ngột, phản ứng đầu tiên của tôi khi đó là, không có ông ấy, với tình cảnh gia đình mình hiện tại, liệu tôi có thể tiếp tục đi học không? Liệu tôi có thể theo đuổi ước mơ của mình không? Sau đó, tôi mới hốt hoảng nhận ra, mình là một người anh trai, một đứa con trai, mình phải gánh vác gia đình này. Nhưng tôi phải gánh vác thế nào đây? Một thằng nhóc đến chuyện nhỏ nhặt trong trường còn không giải quyết được, làm sao gánh vác cả gia đình?”
“Tôi thật ra, thật ra tôi từng hận ông ấy, hận rõ ràng hôm sau cả nhà sẽ đi du lịch, tại sao ông ấy không xin nghỉ trước một ngày. Nếu xin nghỉ, sẽ không bị…… sẽ không bỏ lại tôi, bỏ lại gia đình. Rõ ràng ông ấy đã hứa sẽ dẫn tôi đi du lịch, rõ ràng đã hứa sẽ tham dự lễ tốt nghiệp của tôi, nhưng những lời hứa ấy, không một điều được thực hiện. Ông ấy tàn nhẫn xé toạc vùng an toàn (*) của một đứa trẻ, để tôi tr@n trụi trước áp lực của cuộc sống.”
(*) Vùng an toàn (comfort zone): trạng thái tâm lý mà chủ thể dễ dàng cảm thấy thoải mái, nắm trong tay quyền kiểm soát tình huống và duy trì hiệu suất ổn định.
“Nhưng tôi cũng hận chính mình, hận mình ích kỷ, hận mình bất lực. Ông ấy ra đi, mẹ gần như sụp đổ, còn tôi thì chẳng làm được gì, chỉ biết lo nghĩ về vùng an toàn của mình, còn trách móc ông ấy. Tại sao tôi không trưởng thành sớm một chút?”
“Cô đừng nhìn bây giờ tôi là cảnh sát, thật ra chuyên ngành đại học của tôi là kỹ thuật y sinh (*), hơn nữa, dưới sự dẫn dắt của một giáo sư, tôi đạt không ít thành quả, còn có cơ hội được tuyển thẳng lên thạc sĩ, thậm chí là lộ trình học tiến sĩ liền mạch. Nhưng tôi không thể tiếp tục theo đuổi con đường đó, bởi vì điều kiện kinh tế gia đình không đủ để nuôi một nghiên cứu viên khố rách áo ôm. Cho nên nhân dịp cảnh đội thành lập hình sự đặc biệt, thông báo tuyển nhân viên kỹ thuật, tôi tham gia kỳ thi công chức rồi trở thành cảnh sát.”
(*) Kỹ thuật y sinh (tiếng Anh: Biomedical engineering hay BME, đôi khi còn được gọi là Medical engineering hay Bioengineering) là một bộ môn khoa học ứng dụng dựa trên các nguyên lý cơ bản trong kỹ thuật và các ý tưởng về thiết kế để đưa ra giải pháp trong y học, sinh học cũng như các mục đích chăm sóc sức khỏe khác (ví dụ như các chẩn đoán hoặc liệu pháp điều trị).
“Đến giờ, đã nhiều năm trôi qua, đôi khi tôi vẫn không kìm được mà nghĩ, nếu, nếu ba không xảy ra chuyện, cuộc sống của tôi bây giờ liệu…… có khác không, tôi sẽ ở tòa nhà mà tôi thích nhất, làm nghiên cứu mà tôi thích nhất, trở thành giáo sư trẻ tuổi nhất, nhà khoa học trẻ tuổi nhất.”
“Nhưng đó là chuyện viển vông, suốt hành trình này, tôi từng giận dữ, từng than thở, từng tiếc nuối, nhưng chưa từng hối hận. Bởi vì đó là nỗ lực của chính tôi, lựa chọn của chính tôi, cũng là lựa chọn mà nếu ông ấy ở trên trời nhìn thấy, sẽ kiêu ngạo vỗ vai tôi, hưng phấn khen ngợi lựa chọn của tôi.”
“Khát vọng thuở bé mãi mãi chỉ là vọng tưởng, là quá khứ xa xôi, là tuổi thơ ngây ngô, nhưng cuộc đời không cho phép mình ngây thơ mãi, giống như vùng an toàn trước mắt không thể tồn tại mãi. Đôi khi, quay đầu nhìn lại quá khứ cũng được, nhưng không thể dừng lại ở quá khứ, phải tiến lên phía trước, dù phía trước là gì, dù con đường phía trước khác xa với những gì mình tưởng tượng.”
“Cứ như thế tiến lên, có một ngày, mình quay đầu nhìn lại, nhận ra rằng những nút thắt từng trói buộc mình đã được tháo gỡ từ lúc nào không hay. Bởi vì mình đã cố gắng, thật sự cố gắng, cố gắng sống xứng đáng với người đã khuất. Và cuộc sống hiện tại của mình, dù không như mơ ước, nhưng vẫn tốt đẹp.”
“Hiện tại tôi đang cố gắng sống một cách ‘tốt đẹp’.”
“Tôi làm được, chắc chắn cô cũng làm được. Tin tôi, dù cô nghĩ mình không làm được, cuộc sống sẽ buộc cô làm được.”
Sau đó, con gái của Trần Tử Sang còn nói gì đó nữa, nhưng Lư Linh Vận đã đi xa. Cô vừa đi, vừa nhớ lại những lời Đổng Thạc vừa nói.
Cha của anh bị bệnh nhân sát hại, mà bệnh nhân ấy lại bị vợ đâm bị thương ở bụng, bị rạch lên mặt. Đổng Sương từng vô thức nói tiếng địa phương vùng Sơn Bắc, vì thế trước khi xảy ra chuyện, gia đình họ hẳn đã sống ở đó.
Vụ án vợ giết chồng không thành và bệnh nhân giết bác sĩ xảy ra ở Sơn Bắc, Lư Linh Vận biết chỉ có……
Lý Phúc, một cái tên mà cô không bao giờ muốn nhớ tới, nhưng lại không thể tránh né.
Rõ ràng Đổng Thạc biết ông nội là cha của ai, Tường Bình là con của ai, thậm chí, biết mình là ai? Nhưng anh…… tại sao? Vốn nghĩ rằng Đổng Thạc chú ý ông nội trong viện dưỡng lão là ngẫu nhiên, nhưng bây giờ…… Tại sao chuyện lại thành ra thế này? Trên đời này sao lại có người như vậy?”
Lư Linh Vận không hiểu, nếu tiếp tục suy nghĩ, những tư tưởng chèo chống cô bao lâu nay sẽ sụp đổ. Nhưng mà, cô không thể khống chế mình đừng suy nghĩ……
———
Một tiếng sau, bãi đỗ xe Tiện Lữ.
“Cô thật sự không thuê chiếc Ford trắng kia, mà lại chọn chiếc Kia đen này à? Tôi thấy cô có vẻ khá thích chiếc Ford kia mà, cứ nhìn nó mãi.” Một nhân viên gầy gò không ngừng lải nhải bên tai Lư Linh Vận, từ bãi xe đến tận văn phòng. Đến khi cửa đóng lại, anh ta vẫn chưa ngừng nói.
“Được thôi, nếu cô đã quyết thì chọn chiếc này vậy.” Chưa đợi Lư Linh Vận nói gì, anh ta lại tiếp tục: “Bây giờ cô muốn làm thủ tục luôn đúng không? Chờ chút nhé.” Anh ta ngồi xuống đối diện cô, gõ lạch cạch lên bàn phím: “Cô có thể cho tôi xem căn cước công dân và giấy phép lái xe được không? Tôi cần đăng ký.”
Lư Linh Vận nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, không phản ứng.
“Cô gì ơi?”
Ánh mắt của Lư Linh Vận chuyển sang cửa sổ, nhưng vẫn không để ý tới đối phương.
“Cô Lư?” Người nọ vòng qua màn hình, giơ tay vẫy vẫy trước mặt Lư Linh Vận: “Hoàn hồn đi.”
“À ừ.” Lư Linh Vận sửng sốt, giơ tay chạm vào gáy, khi thu tay lại dường như vô tình chạm vào tay của đối phương.
“Dừng.”
Anh ta lập tức bất động, giữ nguyên tư thế giơ tay lưng chừng, ánh mắt liếc qua, như một pho tượng hình người khi thời gian ngưng đọng.
Lư Linh Vận đứng dậy, vừa cảnh giác nhìn cửa phòng và cửa sổ, vừa rút một chiếc USB từ trong túi ra c ắm vào máy tính.
“Sao chép toàn bộ……” Trên màn hình hiện lên một thanh tiến trình cùng những dòng chữ này.
Mười phút sau, thanh tiến trình đầy.
Lư Linh Vận rút USB ra, dùng tay áo lau máy tính, rồi khôi phục mọi thứ về trạng thái ban đầu. Cô lại chạm vào tay của anh chàng kia với tư thế y hệt như trước.
“Giải.”
“Căn cước công dân, bằng lái xe, cô Lư.” Người đàn ông đen gầy tiếp tục câu nói dang dở lúc nãy, hoàn toàn không biết mình vừa lãng phí mười phút.
“Ừm…… xin lỗi.” Lư Linh Vận lục túi xách, sau đó lấy điện thoại ra. Một lát sau, cô áy náy đứng lên: “Thật ngại quá, bạn tôi vừa đồng ý cho tôi mượn xe.”
“Hả?” Anh ta ngơ ngác.
“Xin lỗi, lãng phí thời gian của anh rồi.” Cô cúi đầu chân thành xin lỗi.
“À, không sao, không sao.” Hễ là đàn ông có chút phong độ đều khó lòng từ chối chiêu này của Lư Linh Vận: “Lần sau cô cần xe cứ đến đây, nếu có thể thì giới thiệu thêm bạn bè đến càng tốt……” Người đàn ông đen gầy vừa mở cửa dẫn đường vừa không ngừng lải nhải.
Lư Linh Vận vừa đi vừa giả vờ lắng nghe, sau đó cô nghe tiếng vù vù bên tai, tiếp đó là tiếng kêu của người đàn ông đen gầy phía sau.
“Này!” Lư Linh Vận quay đầu nhìn lại, thấy anh ta đang bực bội ôm trán.
Ngay sau đó, lại một tiếng vù vù khác, lần này bắn trúng ngực Lư Linh Vận. Đó là một viên đạn đồ chơi to bằng hạt đậu.
“Double kill, haha.” Là giọng của một bé trai.
“Cút đi!” Người đàn ông đen gầy cúi người nhặt viên đạn, tức tối ném về phía cậu bé đang cầm khẩu súng đồ chơi chạy tới, vừa ném vừa hướng vào nhà hét to: “Lương Phái Hào! Quản lý thằng nhóc trời đánh này đi!”
Một cậu bé khác, mặt đầy tàn nhang, nghe tiếng gọi nên từ trong nhà bước ra, một tay cậu ta đút vào túi quần, một tay cầm máy chơi game PS. Cậu ta nháy mắt ra hiệu với cậu bé đang cầm súng đồ chơi, chỉ thấy đứa bé kia lập tức giơ tay phải đấm ngực, ưỡn thẳng lưng, giậm gót chân xuống đất, sau đó hét lên một câu tiếng Anh ngọng nghịu: “Hail eliminator!” Tiếp đó, nó ôm khẩu súng đồ chơi, bước đi nghiêm rời khỏi.
“Eli cái mẹ gì, ngày nào cũng chơi bời lêu lỏng với đám nhóc văn dốt vũ dát ở đây.” Người đàn ông đen gầy bực mình chợp lấy thứ gì đó ném về phía thằng nhóc tên Lương Phái Hào, nhưng cậu ta đã nhanh chóng né được: “Lỡ làm khách bị thương thì sao hả?!”
“Là eliminator.” Lương Phái Hào bước tới trước mặt hai người, giọng khàn đặc do tuổi dậy thì đổi giọng lạnh lùng vang lên, cậu ta còn chẳng buồn nhìn người đàn ông kia lấy một cái.
“Tao thèm quan tâm nó là cái gì! Đi làm đi! Suốt ngày chỉ biết chơi game, mày có tin tao bán nó không?!” Người đàn ông đen gầy quát lên, nhưng với dáng người nhỏ bé, thật sự chẳng có chút uy hiếp nào.
Lương Phái Hào không để ý tới anh ta, mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lư Linh Vận: “Lúc nãy, chị trúng đạn, cho nên,” Gằn từng từ, đôi mắt đen láy cực kỳ nghiêm túc: “Lẽ ra chị phải chết.”
Lư Linh Vận nhướng mày, cảm thấy hứng thú.
“Mày nói gì thế?!” Lần này người đàn ông đen gầy thật sự nổi cáu, giơ tay định đánh. Nhưng Lương Phái Hào bước hai ba bước đã ra khỏi tầm với của anh ta, chỉ để lại bóng lưng ngông nghênh xa dần.
“Xin lỗi xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện……” Sau khi Lương Phái Hào rời đi, anh ta cúi người xin lỗi, lưng khom như con tôm.
“Con trai anh à?” May mà thứ Lư Linh Vận quan tâm không phải lời xin lỗi của anh ta.
“Hả? Không phải, không phải.” Anh ta nói: “Là con trai của anh tôi. Nó không chịu học hành tử tế, chỉ biết chơi bời lêu lổng. Sau khi nhà anh tôi xảy ra chuyện, nó bị gửi đến đây làm việc. Đừng nhìn nó như vậy, làm việc vẫn ổn, nhất là khi động vào máy tính thì cực kỳ giỏi. Nhưng nó nghiện game, toàn giao du với đám bạn hư hỏng, không đi làm thì chơi game, rảnh ra lại biến chỗ này thành sân CS (*). À, tất nhiên, cô cứ yên tâm, chúng nó không dám phá hỏng xe đâu.”
(*) CS: Counter-Strike (còn gọi là Half-Life: Counter-Strike hoặc Counter-Strike 1.6) là tựa game bắn súng góc nhìn thứ nhất chiến thuật kinh điển do hãng Valve phát triển.
Thấy đối phương định lải nhải thêm, Lư Linh Vận vội lấy điện thoại ra, giả vờ có người gọi. Nhưng chưa kịp diễn thì điện thoại đã thật sự đổ chuông.
“Vận Vận?” Là Bành Toa vừa tạm biệt không lâu.
“Chị Toa? Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi em có muốn đến Sơn Bắc một chuyến không? Chị đã nhờ người khác đưa hai đứa bé đi rồi, nên chị vẫn còn ở thành phố. Nếu bây giờ đến đón em, đi cao tốc chưa đầy một tiếng thì đến nơi.”
“Đến Sơn Bắc?” Lư Linh Vận nghĩ đến điều gì đó, tim đập thình thịch.
“Hôm nay là ngày 30 tháng 9.”
“Vậy thì sao?” Lư Linh Vận biết rõ còn cố hỏi.
“Người của chúng ta đến thăm nhà giam nữ Sơn Bắc, tình cờ thấy một người đàn ông đón mẹ em ra ngoài.” Dừng lại một chút: “Họ có chụp một tấm hình, nếu chị không nhìn nhầm, anh ta là cảnh sát Đổng.”
Đổng Thạc? Đưa bà ấy đi?! Lại là Đổng Thạc? Tường Bình và ông nội, lần này là bà ấy?!
(Quyển thứ hai, kết thúc)