“Sếp Đổng.” Thái Trì mở cửa phòng làm việc của Đổng Thạc: “Hai ngày nay Tiểu Lư xin nghỉ sao?”
“Hả?” Đổng Thạc nheo mắt, ngẩng đầu lên khỏi chồng hồ sơ: “Cô ấy không đi làm à?”
“Vâng, từ thứ hai đã không đi làm, gọi điện cũng không nghe máy. Tôi còn tưởng cô ấy nhân dịp lễ Quốc Khánh, muốn tạm thời thoát khỏi công việc không có ngày nghỉ này, đi đâu đó chơi một chút, cho nên xin phép anh nhưng quên nói với tôi.”
“Không có, không có. Dù cô ấy xin nghỉ thì theo trình tự phải đến tìm tổ trưởng là cậu chứ?” Đổng Thạc nhíu mày. Nhắc tới Lư Linh Vận, anh nhớ tới đoạn đối thoại mấy ngày trước, sau chuyện đó, Lư Linh Vận vô cớ nghỉ phép hình như cũng hơi hợp lý: “Hay là cậu gọi cho người liên hệ khẩn cấp trong hồ sơ của cô ấy xem. Hình như là chị họ hay ai đó.”
“Cũng được.” Thái Trì gật đầu, bước ra khỏi văn phòng.
Cùng lúc đó, Tể Phong đi ngang qua anh ta, vào phòng.
“Sếp Tể?” Nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Tể Phong, Đổng Thạc đứng lên, Thái Trì cũng dừng bước.
“Đi theo tôi, vừa đi vừa nói chuyện.” Tể Phong xua tay rồi xoay người bước đi, Đổng Thạc dùng ánh mắt ra hiệu bảo Thái Trì tiếp tục tìm Lư Linh Vận, sau đó anh đi theo Tể Phong.
“Có một vụ án,” Bước chân của Tể Phong rất nhanh: “Cấp trên quyết định giao thẳng cho các cậu. Nói thật, nếu là bình thường, bọn họ quyết định như thế sẽ khiến tôi không vui một lát, nhưng lần này, nếu hình sự đặc biệt các cậu chịu nhận củ khoai bỏng này từ đội hình sự, tôi sẽ cảm tạ trời đất.”
“Xảy ra chuyện gì?” Đổng Thạc tự động phớt lờ lời đùa nhạt nhẽo của Tể Phong.
“Tôi nói trước để cậu chuẩn bị tinh thần, vụ án này hơi giống ma quỷ lộng hành.”
Đổng Thạc gật đầu, thầm nghĩ mấy chuyện ma quỷ lộng hành mình gặp gần đây chưa đủ nhiều sao.
“Một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, hôm qua vừa trải qua ca phẫu thuật ghép tim ở bệnh viện, sáng nay đột ngột tử vong trong phòng chăm sóc đặc biệt. Nếu chỉ là điện tâm độ hỗn loạn rồi đột tử thì không nói làm gì, đằng này điện tâm đồ của cô ta giống hệt như trong phim truyền hình, đột nhiên kéo thành một đường thẳng tắp. Dù sao đó cũng là phòng chăm sóc đặc biệt mà, cấp cứu ngay lập tức, máy khử rung tim ngoài tự động gì đó cũng được sử dụng, nhưng chẳng có chút phản ứng nào, cứ như trái tim đột nhiên biến mất, không lâu sau thì tuyên bố tử vong.”
“Sau đó, một cha nội giàu trí tưởng tượng nào đó đã thật sự thăm dò nguyên nhân tử vong, cậu đoán xem?” Tể Phong nghiêng đầu: “Trái tim mới ghép to như vậy, rành rành ra đấy, thế mà thật sự không thấy đâu, không còn chút mảnh vụn nào, nửa vết tích cũng không lưu lại. Vết mổ trên da ở ngực của nạn nhân vẫn y như lúc được khâu lại hơn chục tiếng trước, không có thêm vết thương nào khác. Camera giám sát trong phòng chăm sóc đặc biệt quay toàn cảnh cơ thể cô ta, đến cả con muỗi cũng không lọt được, huống chi hung thủ không biết rốt cuộc có tồn tại hay không, cùng với trái tim tự bỏ chạy kia.”
“Ý của anh là,” Đổng Thạc li3m môi một cái: “Trái tim mới ghét cứ thế biến mất khỏi lồ ng ngực?”
“Không sai.” Tể Phong vỗ vai Đổng Thạc, đẩy cửa phòng giải phẫu, hất cằm chỉ vào trong: “Cậu tự xem đi.”
Trái tim bỗng dưng biến mất……
———
Vài giờ trước, tại một nhà máy xử lý rác thải ở ngoại ô Lật Nam. Một xe tải đầy rác thối đổ xuống cửa lò, tiếng rác rơi loảng xoảng xuống chiếc máy nghiền khổng lồ bên dưới. Giữa tiếng ồn hôi thối ấy, một bóng người rơi ra từ đống rác đang rơi xuống, chính là chủ nhân của trái tim đã biến mất — Lư Linh Vận.
Lư Linh Vận đã hồi tố về thời điểm trước khi bị sát hại khi xe tải bắt đầu đổ rác xuống, nhưng chưa kịp định thần lại với bộ đồ ngủ mà cô mặc khi thiết lập điểm hồi tố, cảm giác mất trọng lượng và mùi hôi tanh ập tới, theo bản năng, cô quơ quào tay chân giữa không trung, nhưng hành động đó chỉ khiến rác rưởi quanh cô rơi nhanh hơn, hoàn toàn không không thể giảm tốc độ rơi xuống của chính cô.
Chưa rơi được bao lâu, cô nghe tiếng rít của lưỡi dao, đồng thời cảm nhận được luồng gió như muốn cứa vào mặt mình do lưỡi dao xoay tròn tạo ra. Cô dốc toàn lực, cố gắng vươn tay về phía mà cô nghĩ là tường, nhưng chỉ có thể cào lên bức tường đầy dầu nhờn, khiến móng ngón giữa gãy. Cơn đau tay đứt ruột xót khiến cô suýt mất đi ý thức, song những giọt máu rỉ ra từ móng tay bị thương lại cho cô một chút hy vọng sống.
“Dừng!!” Cô hét lên.
Thế giới dừng lại, rác rưởi xung quanh và lưỡi dao xoay tròn bên dưới cũng dừng lại, nhưng không bao gồm Lư Linh Vận. Cơ thể cô va vào nhiều túi nilon đen trơn trượt, cuối cùng cô kịp giữ chặt một vật thể nhớp nháp nào đó trước khi cách lưỡi dao khổng lồ chưa đầy một mét.
Cô không dám nhìn xuống, bởi cô biết, chỉ cần rơi xuống, những lưỡi dao sắc lẹm dù không quay kia vẫn có thể chém đứt cơ thể cô. Cô cũng không dám thở mạnh, bởi vì mỗi lần hít vào đều kèm theo mùi tanh tưởi khiến dịch dạ dày của cô muốn trào ngược, và bất kỳ một động tác nôn khan nào cũng có thể khiến đôi tay vốn đã bám không vững của cô mất hết sức lực.
Cứ thế, cô nửa nín thở, nhìn thẳng, dùng một tay thực hiện động tác rướn người, sau đó dùng cả tay lẫn chân bám vào đống rác để leo lên.
Từ miệng lò rơi xuống máy nghiền có lẽ chỉ mất vài giây ngắn ngủi, nhưng đối với Lư Linh Vận đang leo lên, quãng đường hơn mười mét ấy lại đầy chông gai. Chỉ ở thời điểm này, cô mới miễn cưỡng cảm thấy biết ơn sở thích vận động cực hạn nghiệp dư của mình.
Khi cuối cùng đã leo lên được túi rác cao nhất, Lư Linh Vận thở hổn hển, vô thức không còn ngửi thấy mùi hôi thối nữa. Nhưng thực tế không cho cô cơ hội thở d ốc, bởi túi rác cuối cùng này cách miệng hố khoảng bốn năm mét, mà cách để leo lên, chỉ còn cách bám lên bức tường trơn trượt đầy dầu mỡ kia.
Cúi đầu nhìn máy nghiền bên dưới, ngẩng đầu nhìn vách tường xa xa, Lư Linh Vận thậm chí không kịp suy nghĩ xem tại sao mọi chuyện lại như thế này, thì đã bị buộc phải chấp nhận số mệnh. Cô hít sâu một hơi, như cá nhảy về phía bức tường, bám vào một vệt dầu nhớp nháp, ép chặt cơ thể lên đó, cố gắng tận dụng tất cả lực ma sát từ cơ thể mình để giảm lực trượt xuống.
Nhưng không duy trì được bao lâu, khi cô thả tay phải ra để leo lên tiếp, toàn bộ cơ thể lại bắt đầu trượt xuống. Tường đầy dầu, mà khi máu trên người cô chạm vào dầu thì chúng không còn bất động nữa, hơn nữa dầu không ngăn được cảm giác đau đớn từ ma sát giữa cơ thể cô với tường, và cũng không làm giảm bớt nỗi đau từ những móng tay bị gãy.
Cô cố gắng lặp lại động tác đó, nhưng trời không chiều lòng người. Sau vài giây trượt xuống, Lư Linh Vận rơi vào lưỡi dao.
Hai lưỡi dao khổng lồ, một lưỡi dao sắc lẹm cứa sâu vào bắp chân, mắc kẹt tại đầu gối của Lư Linh Vận, lưỡi dao còn lại thì nghiêng một góc, chém qua eo và ghim vào xương sườn của cô. Cứ như vậy, Lư Linh Vận không rơi xuống nữa.
Tí tách tí tách. Không biết có phải ảo giác hay không, Lư Linh Vận nghe tiếng nước nhỏ giọt, nhưng trong lòng cô biết rõ, thứ đó không phải “nước”.
Leo lên, phải leo lên. Ý nghĩ đó không ngừng vang lên trong đầu cô. Nhưng cô cũng biết, cô đã không còn sức để leo nữa. Cô biết kết cục của mình sẽ là mắc kẹt ở đây, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong, sau đó thế giới chuyển động lại, cơ thể cô sẽ hoàn toàn rơi xuống máy nghiền. Tiếp đó, một hoặc hai ngày sau, thân thể hồi tố, lại bắt đầu chạy trốn.
Thế nên, cô chọn cách chấm dứt mọi thứ nhanh chóng, còn hơn là chịu đựng đau đớn chầm chậm hội tụ, từ từ chảy hết máu.
Vì thế, “Giải.” Cô thốt ra từ này.
Vừa dứt lời, cơ thể cô không còn là hình người nữa.
——
Hai ngày sau, Bách Lý Họa Lang.
“Nhà máy xử lý rác thải?” Hứa Quân Duệ hỏi.
“Đúng vậy, có lẽ xác của Vận Vận bị vứt vào nhà máy xử lý rác thải, nhưng không biết là nhà máy nào. Người của chúng ra đang ráo riết sàng lọc khắp tỉnh Kinh Châu.” Giọng Bành Toa nặng trĩu: “Từ vụ án trái tim biến mất mà Cục cảnh sát nhận được cách đây hai ngày, suy ra Vận Vận đã hồi tố một lần, nhưng con bé chưa trở về, chứng tỏ vẫn chưa thoát được. Thậm chí, có khả năng lại……”
“Cho nên, theo tính toán, lần hồi tố tiếp theo là hôm nay?”
“Vâng, nếu như thói quen thiết lập điểm hồi tố trước khi đi ngủ của con bé vẫn không thay đổi.”
Sắc mặt Hứa Quân Duệ âm trầm, giơ tay xoa cằm: “Hôm nay, tập trung mọi người đến các nhà máy xử lý rác thải ở Lật Nam, Không cần quan tâm đ ến việc giữ bí mật, cũng chẳng cần lo thủ tục giấy tờ, cứ làm thẳng tay. Dù là rác đốt hay rác chôn lấp, ngăn lại toàn bộ, không ngăn được thì phá nhà máy cũng được, sau đó cử người đến khu vực chôn lấp, đào sâu ba thước. Gặp ai gây cản trở, không cần phí thời gian tranh cãi, cứ đánh ngất rồi kéo sang một bên, mọi trách nhiệm để cậu gánh hết. Nhớ kỹ, khi hành động phải chú ý thời gian, phải cẩn thận một chút, đừng để Vận Vận vừa hồi tố thì bị đám tay chân vụng về đó tổn thương.”
“Rõ.”
——
Hứa Quân Duệ tính được mọi thứ, nhưng lại bỏ sót thói quen hành động của Lư Linh Vận.
Lư Linh Vận quả thực đã tỉnh dậy giữa đống rác thải, nhưng thật kỳ lạ, sau hai ngày, những đống rác này vẫn bị giữ lại trong nhà máy xử lý rác, chưa bị đốt cháy hay chuyển đi chôn lấp. Thế là, Lư Linh Vận cứ thế đứng trên núi rác, ngước nhìn máy nghiền đang xoay tròn trên đỉnh đầu, lại tuyệt vọng nhìn những bức tường kín không lối thoát vây quanh mình, sau đó thở một tiếng thật dài.
Cô do dự một lát, lấy từ túi áo ngủ ra một cuốn sổ tay đen nhỏ, dựa vào ánh sáng le lói xuyên qua khe hở giữa những lưỡi dao, cố gắng đọc lại những ghi chép mà chính cô ở lần hồi tố trước để lại.
“10.1, 12:30, trạm xăng tại lối vào cao tốc Lật Nam, bé gái ăn xin, cho tiền.” Đây là dòng bút ký cuối cùng.
Mà thời gian hiện tại so với thời gian thiết lập điểm hồi tố……
Lư Linh Vận nhìn ngày trên đồng hồ và dãy số trên cổ tay, sau đó ngẩng đầu nhìn lưỡi dao xoay tròn trên đỉnh đầu. Xem ra, đã hồi tố hai lần rồi. Cô đưa ra kết luận.
Lưỡi dao phía trên, tường sắt bốn phía.
Không thoát được, dù có năng lực khống chế thời gian thì cũng không thoát được. Tĩnh Giới không hỗ trợ leo núi, phá dao; còn tiền đề quy thức thành công, là thời điểm hồi tố mình phải “sống”, chứ không phải một thi thể trên núi rác; về phần dùng “tiến” hoặc “lùi” để phá tường, rất có thể mình sẽ bị kiến trúc sụp đổ đè thành thịt nát, nếu bị chôn vùi trong đống đổ nát thì sống còn khổ hơn chết.
Như vậy, chỉ còn quy thể….. mà mình mới học.
Quy thể không giới hạn thời gian, không hiểu vì sao, mặc dù chưa từng nghe ai đề cập đến, nhưng Lư Linh Vận vẫn hiểu, giống như cô từng mơ thấy một phiên bản khác của mình sử dụng.
Sau khi viết vài dòng cuối cùng vào quyển sổ tay, Lư Linh Vận dùng bút chì đâm vào tay mình.
“Quy thể, địa điểm: nhà vệ sinh nữ số 3, cổng tây, Bách Lý Họa Lang, thời gian: ngày 30 tháng 9, 10 giờ tối.”
Ngay sau đó, cảm giác vặn vẹo nghiền ép và hình ảnh phức tạp lập tức bủa vây Lư Linh Vận, đến khi mọi thứ trở lại bình thường, chân cô mềm nhũn, đầu đập vào cửa nhà vệ sinh.
Cô cố gắng đứng dậy, đẩy lùi cơn chóng mặt, lắng nghe xung quanh, rồi nhìn đồng hồ. Cuối cùng, cô cúi đầu, bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Thời gian này, nơi này thường không có ai. Cô không đoán sai. Mà lúc này, “mình” của thời không này vừa trở về từ Sơn Bắc, vừa bước xuống xe của Đổng Thạc, đi vào lối dành cho người đi bộ trong cảnh khu.
Mục tiêu của Lư Linh Vận, là chính mình.
Cô cúi đầu, chạy chậm, ôm cây đợi thỏ núp trong bụi cây ven đường — nơi bọn họ phải đi qua khi từ cổng tây đi đến khách sạn Chuyển Tiếp. Cô thấy Đổng Thạc, cô cũng thấy chính mình, cô lấy quyển sổ đen từ trong túi ra, siết chặt cây bút chì nhọn trong tay.
Dựa vào cảm giác và ký ức, trong thế giới đang tạm ngừng trước mắt, cô chờ đúng thời điểm, rón rén tiến đến sau lưng hai người họ. Sau đó, nhào tới siết chặt cổ “mình”, dùng bút chì đâm mạnh vào động mạch cổ của “mình”, tiếp đó ấn quyển sổ tay lên vết thương đang tuôn máu.
Ngay khoảnh khắc mọi thứ hoàn thành, trước ánh mắt kinh ngạc của hai người kia, cô hóa thành tro bụi, mang theo tất cả vết tích từng tồn tại, chỉ để lại quyển sổ tay và cây bút chì đẫm máu.