“Huy hiệu màu xanh: Tư Thời; huy hiệu màu đỏ: Thời Liệp.”
Lư Linh Vận không định bỏ qua cho ông: “Ông ngoại trở thành Tư Thời như thế nào? Tư Thời được chọn như thế nào? Là vừa sinh ra? Hay bằng cách nào khác? Tư Thời có biết chuyện của tương lai không? Biết kỷ Loạn Thời, kỷ Chưởng Thời, Cục quản lý thời không và Thời Chủ không? Còn nữa, tại sao ông ngoại phản bội?”
“Mấy câu hỏi này,” Hứa Quân Duệ thở dài: “Chẳng phải trong lòng con đã có sẵn đáp án rồi sao?”
“Nhưng phải nghe chứng thực từ chính chủ con mới yên tâm.”
“Chú không phải chính chủ.”
“Cũng từa tựa như nhau mà.”
“……” Đây là lần thứ hai Hứa Quân Duệ thở dài như thế, tâm trạng của ông hôm nay vốn nặng nề, Lư Linh Vận truy hỏi càng khiến ông phiền lòng hơn: “Theo như chú biết.” Nhưng ông vẫn trả lời: “Lựa chọn Tư Thời là ngẫu nhiên, dựa vào độ phù hợp, hạt thời gian sẽ tự động dung nhập vào cơ thể. Bởi vì nhân tố khiến tương lai lệch hướng rải rác khắp thế giới, cho nên, trong tình huống bình thường, một người không thể làm Tư Thời quá lâu, rất có thể một giây trước là con ở bên này địa cầu, một giây sau sẽ biến thành người khác ở bên kia địa cầu.”
“Mà phần lớn Tư Thời đều không tự biết, thường vô thức sử dụng hạt thời gian, hoàn thành nhiệm vụ của Tư Thời, bản thân không ý thức được chuyện mình đã làm. Nhưng cũng có trường hợp ý thức được năng lực của mình, những trường hợp đó sẽ coi đó là siêu năng lực, tự mình hưởng thụ, khiến trong mắt những người khác, người đó như mắc bệnh tâm thần, bởi vì dù có nói thì cũng chẳng có ai tin, sau đó bị hạt thời gian hồi tố, quên rằng mình từng sử dụng năng lực.” Dừng một chút: “Nhưng cũng không phải không có trường hợp đặc biệt.”
“Trường hợp đặc biệt? Giống như ông ngoại con?”
“Không sai, giống như ông ngoại con, độ tương thích của ông ấy với hạt thời gian cao hơn người khác rất nhiều, độ tương thích càng cao thì tính tự chủ càng lớn, từ ‘con rối được hạt thời gian lựa chọn’ biến thành ‘con người điều khiển hạt thời gian’. Đồng thời, vì một số lý do, sâu thẳm trong lòng ông ấy khao khát năng lực khống chế thời gian, cộng thêm thời điểm đó hiện tượng lệch hướng tương lai xuất hiện nhiều ở khu vực này, cho nên, thiên thời địa lợi nhân hòa, hạt thời gian đã cư ngụ lâu dài trong cơ thể ông ấy.”
“Khao khát năng lực khống chế thời gian?” Lư Linh Vận hiểu ra điều gì đó: “Ý của chú là……”
“Không sai, mẹ con.” Hứa Quân Duệ thở dài lần thứ ba: “Mẹ con bị bắt cóc, là nỗi ân hận lớn nhất đời ông ấy. Ông ấy muốn quay ngược thời gian, cho nên nhận được năng lực của Tư Thời. Nhưng đáng tiếc, năng lực của hạt thời gian có giới hạn, không đủ để ông ấy quay lại thời điểm trước khi vụ bắt cóc xảy ra.”
“Năng lực siêu thường, chứ không phải không gì không làm được.” Lư Linh Vận nói.
“Đúng vậy, cho nên ông ấy luôn tìm kiếm mẹ con con. Nhưng cuối cùng chỉ tìm được……” Hứa Quân Duệ liếc Lư Linh Vận: “Con hỏi chú tại sao ông ấy phản bội, con cảm thấy thế nào?”
“……” Lư Linh Vận cắn môi: “Phản bội sau cùng và khát vọng ban đầu, đều xuất phát từ một nguyên nhân. Thế nhưng……” Cô lắc đầu: “Tại sao ông ấy truyền hạt thời gian cho con? Bởi vì con là sự sống không nên tồn tại, dây xích nhân quả sẽ tự động tìm cách loại trừ con? Bởi vì nếu không có năng lực ấy, con đã chết từ lâu rồi?”
“Có lẽ vậy.” Một câu trả lời lập lờ nước đôi.
“Thế còn huy hiệu đồng hồ cát?” Lư Linh Vận bỗng chuyển chủ đề: “Nếu năng lực của Thời Tư có thể biến mất, mà bản thân Tư Thời cũng không biết đến sự tồn tại của Cục quản lý, thì huy hiệu đồng hồ cát có ý nghĩa gì? Nó cũng bay qua bay lại, ký sinh trên người Tư Thời sao, sợ Tư Thời không đoán được chân tướng à? Hay là,” Lư linh Vận nheo mắt: “Huy hiệu vốn không phải để chúng ta nhìn? Nó là thiết bị định vị và quan trắc của Cục quản lý và Thời Chủ?”
Hứa Quân Duệ chậm rãi gật đầu ba cái: “Đồng thời, đó cũng là thiết bị săn bắt của Thời Liệp.”
“Thời Liệp?” Lư Linh Vận nhíu mày, chẳng hiểu sao, cô cảm thấy, cảm thấy từ này hơi quen thuộc.
“Thợ săn đến từ bờ bên kia của trường hà thời không, cỗ máy nhiệm vụ vô tâm vô tình, thậm chí không thể coi là con người. Chúng mới là đặc công thật sự xử lý nguy cơ tương lai lệch hướng quy mô lớn, Tư Thời chỉ là lính trinh sát địa phương mà thôi.” Hứa Quân Duệ nhấn mạnh từng chữ: “Huy hiệu màu xanh: Tư Thời; huy hiệu màu đỏ: Thời Liệp.”
Thời Liệp……
———
Sau khi tạm biệt Hứa Quân Duệ, trở về phòng, nằm trên giường, Lư Linh Vận mới chậm chạp nhận ra hai tay mình đang run rẩy.
Chứng kiến “mình” hóa thành tro bụi ngay trước mắt, và cả sát thủ vượt qua thời không. Dù là người trải qua nhiều chuyện “siêu thực” như cô cũng không thể nào tưởng tượng được, lần này, vẫn không kìm được sợ hãi. Đương nhiên, loại cảm giác sợ hãi này chỉ xuất hiện khi cô ở một mình.
Nhưng sau khi nỗi sợ ban đầu qua đi, khi đôi tay không còn run rẩy nữa, suy nghĩ của Lư Linh Vận hoàn toàn tập trung vào “ông ngoại” và “vụ án bắt cóc”. Sếp chỉ nói, vì muốn vãn hồi vụ án bắt cóc khiến gia đình tan nát mà ông ngoại được hạt thời gian lựa chọn, nhưng năng lực bị giới hạn, không thể quay lại trước khi vụ bắt cóc xảy ra. Nhưng những gì sếp không nói, không có nghĩa cô không biết.
“Tư Thời không tự biết”, có năng lực điều khiển thời gian, thực hiện công việc chỉnh sửa tương lai lệch hướng, nhưng hoàn toàn không biết gì về nguồn gốc của năng lực này và mình “đang làm nhiệm vụ”, chỉ cho rằng mình đang hành động theo ý chí của mình, làm chuyện mình muốn làm. Thậm chí, sẽ xem năng lực này là “năng lực trời cao ban tặng”, hoặc bị năng lực của chính mình hồi tố, xóa sạch ký ức.
Nếu đặt những điều này lên ông ngoại, mục đích của ông là xoay chuyển bi kịch, mặc dù hạn chế năng lực khiến ông ấy không thể quay lại quá khứ, ông ấy cũng không từ bỏ việc tìm kiếm con gái. Mà ngay lúc đó, phòng Dị Sự của Chuyển Tiếp là tổ chức thám tử tư trải khắp cả nước, như vậy, cách ông ngoại và sếp quen biết, cũng không khó đoán.
Nhưng vấn đề cũng nằm ở đây, ông ngoại thân là Tư Thời — người có thể đe dọa người xuyên không là sếp, nhờ sếp tìm kiếm con gái, nghiễm nhiên là tình huống sói nhờ vả cừu. Sự đảo ngược vị thế sói và cừu này, là trùng hợp sao? Hay là, do con người gây ra? Hơn nữa, với năng lực của phòng Dị Sự, suốt hai mươi năm trời, thế mà không tìm được một sinh viên bị bắt cóc và lừa bán, khả thi không?
Đến khi tìm được, nữ sinh kia đã có con, lại bởi vì mưu sát chồng mà vào tù. Mà cái chết của đứa con, trùng hợp trở thành nỗi ân hận lớn nhất trong lòng bà…… Vì thế, thuận nước đẩy thuyền, Tư Thời xả thân cứu cháu ngoại, đồng thời giao cô bé cho Chuyển Tiếp.
Lư Linh Vận nhớ kỹ, cô từng hỏi Bành Toa, đối với Chuyển Tiếp thì ông ngoại là gì, và Bành Toa đã trả lời là: Thân bằng và kẻ thù.
Chuyển Tiếp, những người đến từ tương lai. Bọn họ đến thời đại hòa bình trước khi định luật thời không được phát hiện, thật sự chỉ để trốn tránh hiện thực tàn khốc của tương lai thôi sao?
Lư Linh Vận không dám nghĩ tiếp nữa, bởi vì nếu nghĩ tiếp, hai người duy nhất mà cô tin tưởng trên đời này, có thể không còn đáng tin nữa. Còn bản thân cô, một lần nữa biến thành thuyền lá chơi vơi giữa trường hà thời không, không nơi neo đậu, không có chốn về.
Đôi khi, “niềm tin” chỉ là tòa tháp cô độc được xây dựng trên nền tảng “không muốn lẻ loi một mình”, gió thổi là ngã ngay. Niềm tin chân chính thuần túy chưa bao giờ tồn tại, Lư Linh Vận hiểu rõ điều này, luôn hiểu rõ, chỉ là đôi khi cô bị vẻ đẹp giả tạo của hiện thực đánh lừa, quên đi sự tàn khốc của chân tướng mà thôi.
Cứ nghĩ như thế, tự nhủ với mình rằng đừng suy nghĩ nữa, đừng suy nghĩ nữa, từ từ, Lư Linh Vận chìm vào mộng đẹp…..
Cô mơ thấy một nơi xa lạ: Một hẻm nhỏ chật chội, một căn phòng trọ nhỏ hẹp. Cô thấy hai người đứng trong căn phòng ấy: Một ông lão tóc bạc ngoài sáu mươi, khóe miệng ông ta hơi méo, hình như do ngoại thương gây ra; cùng với một người không rõ mặt đứng bên cạnh ông ta.
Người nọ không rõ là nam hay nữ, nhưng vóc dáng không cao, đứng thẳng người thì gần ngang tầm mắt với ông lão khom lưng. Ngay cả màu da của người đó Lư Linh Vận cũng không thấy rõ, nhưng có một thứ, dù thế nào Lư Linh Vận cũng không thể phớt lờ, bởi vì, trên ngực trái của người đó, đeo một huy hiệu đồng hồ cát màu xanh.
Cô nhìn thấy, hoặc có lẽ là cô mơ thấy, người đó đưa tay về phía ông lão, khoảnh khắc tay chạm vào má, ông lão như một quả bong bóng teo ngắt, với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, càng lúc càng già nua, nếp nhăn trở nên dày đặc, lưng càng còng hơn, tóc càng bạc hơn, khóe miệng càng lệch hơn……
Cuối cùng, khi người đó rút tay khỏi mặt ông lão, ông ta khuỵu xuống như một chiếc túi dưỡng khí bị hút sạch không khí, ngã phịch xuống đất, không còn động đậy.
Hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc này, bởi vì, Lư Linh Vận bừng tỉnh.
Người ta thường không nhớ rõ giấc mơ sau khi tỉnh giấc, nhưng lần này, Lư Linh Vận không thể nào quên được ông lão chết già trong chớp mắt và chiếc huy hiệu đồng hồ cát màu xanh nọ.
Cùng lúc ấy, trong đầu cô, không hiểu sao lại vang vọng tám chữ mà chẳng lâu sau chính cô sẽ thốt ra: Tiến đến cực hạn, cuộc đời ba giây.
Tư Thời trong mơ, thật sự chỉ là mơ? Hay là, đó chính là tương lai mà “mình” ở thời không biến mất kia đã nhìn trộm?
———
Cốc cốc cốc, ngay lúc Lư Linh Vận lăn lộn trên giường không biết bao nhiêu lần, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vận Vận, ngủ chưa?” Là giọng của Bành Toa.
“Chưa.” Lư Linh Vận đứng dậy, mở cửa.
Bành Toa không vào, chỉ đứng ngoài cửa, đưa cho cô một chiếc USB: “Cái này cho em.”
“Đây là?”
“Tài liệu về vụ án bắt cóc mẹ em mà phòng Dị Sự điều tra theo yêu cầu của ông ngoại em năm đó.” Giọng của Bành Toa rất bình thường, nhưng nội dung lại là điều Lư Linh Vận không ngờ tới: “Chị nghĩ sớm muộn gì em cũng muốn xem nên mang qua trước, để em khỏi phải hỏi.”
Lư Linh Vận sửng sốt hồi lâu, không nhận lấy USB.
“Sao thế, không muốn hả?”
“…… Không phải.” Lư Linh Vận xoa mi tâm, lắc đầu.
Nhìn dáng vẻ của Lư Linh Vận, Bành Toa như nhận ra điều gì đó, thở dài rồi vỗ vai Lư Linh Vận: “Vận Vận à, chị biết có nhiều chuyện, em không hỏi, không có nghĩa là em không đoán được. Chị cũng biết trong lòng em có rất nhiều nghi vấn. Nhưng……” Dừng lại một chút: “Tin chị, dù thế nào đi chăng nữa, bọn chị sẽ không hại em.”
“Ừ, cảm ơn.”
“Hôm nay cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” Lại vỗ vai Lư Linh Vận.
———
Sau khi Bành Toa rời đi, Lư Linh Vận bước tới bàn làm việc, cắm USB vào máy tính, nhanh chóng mở tài liệu vụ án. Thế nhưng, chỉ mới lật vài trang, cô đã thấy một tấm chân dung lớn. Chủ nhân của bức ảnh là một trong những thủ phạm của vụ án bắt cóc, tên Bang Cổ Phạm, mà tấm chân dung này, giống hệt ông lão trong giấc mơ của Lư Linh Vận.
Tư Thời sẽ loại bỏ cá thể được xem là ngọn nguồn gây lệch hướng tương lai, vậy, cái chết của Bang Cổ Phạm……
Lư Linh Vận nhìn địa chỉ hiện tại của Bang Cổ Phạm: Huyện Ngẫu, thành phố Lật Nam, tỉnh Kinh Châu.
Xem ra, sắp phải đi xa rồi.