• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lư Linh Vận ngủ rất say cũng rất mệt mỏi, cô biết đó là do nhiệt độ cơ thể quá cao. Cô cũng biết nguyên nhân mình phát sốt, giống như cô biết chắc chắn hôm nay tuyết sẽ rơi. Cơn sốt của cô không phải do cảm lạnh, mà là phản ứng k1ch thích của cơ thể trước sự thay đổi thời tiết, mỗi khi tuyết đầu mùa rơi.

Phản ứng này, bắt đầu từ sau khi cô “sống lại” hơn mười năm trước, năm nào cũng vậy, như thiết bị dự báo tuyết đầu mùa chưa bao giờ sai sót. Tiếc là đêm tuyết năm ấy đã qua rồi, nhiệt độ cơ thể tăng vọt lúc này cũng chẳng thể giúp cô bình an vượt qua đêm ấy, mà chỉ mang đến đau đớn khắp người và ý thức mơ hồ.

Quán ăn sáng cách ký túc xá không xa, Lư Linh Vận vốn cho rằng mình có thể gắng gượng về đến ký túc xá, nhưng không biết có phải do ô tô hơi lắc lư, hay do câu nói của Đổng Thạc, thế mà cơ thể cô cứ thế mất khống chế ngay trong xe.

Cơ thể mất khống chế từ việc tứ chi bắt đầu nặng trĩu, lúc này giấc ngủ còn nông, cảm quan và ý thức vẫn còn, nhưng lại không thể cử động. Lư Linh Vận chính là trong trạng thái này, phát hiện xe dừng lại. Cô nghe thấy Đổng Thạc gọi cô dậy lên lầu, nhưng cô không thể trả lời. Cô cảm nhận được bàn tay lạnh băng của Đổng Thạc đặt sau gáy mình, cô muốn né tránh, nhưng không làm được.

Tiếp đó, hình như Đổng Thạc nói gì đó, giọng điệu có vẻ hơi lo lắng. Lư Linh Vận nghe được giọng của anh, nhưng chẳng hiểu sao cô lại không thể hiểu được ý nghĩa của những lời nói đó. Song cô mơ hồ đoán rằng, có lẽ Đổng Thạc bị nhiệt độ cơ thể của cô làm hoảng sợ. Quả nhiên, rất nhanh, cô cảm thấy xe chuyển động lần nữa, cùng với ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua của Đổng Thạc.

Lần này tốc độ xe dường như nhanh hơn, nhưng nhìn chung, xe vẫn chạy rất êm, còn Lư Linh Vận thì chìm vào giấc ngủ sâu hơn, hay nói đúng hơn là “hôn mê” trong sự êm ái nhanh chóng này.

Cô dần dần không nghe thấy tiếng động cơ, dần không nhìn thấy ánh nắng hắt vào từ cửa sổ, dần không cảm nhận được sự tồn tại của Đổng Thạc.

Sau đó, cụ thể xảy ra chuyện gì, cô không biết, cô chỉ mơ hồ nhớ, có người bế cô lên, có người đặt cô lên giường, có người đặt thứ gì đó kêu tích tắc lên trán cô, có người cắm thứ gì đó vào mu bàn tay cô……

Tiếp đó, cô mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, cô nhìn thấy…… Lư Ki. Lư Ki trong mơ ngồi bên giường, vừa khóc vừa nói gì đó với Lư Linh Vận. Lư Linh Vận đoán được nội dung mà Lư Ki nói, nhưng cô không muốn nghe, cho nên cô chẳng nghe được gì cả, vậy nên giấc mơ biến thành một bộ phim câm.

Lư Linh Vận không biết Lư Ki trong mơ khóc bao lâu, cô chỉ biết, không lâu sau đó, lại có thêm một vị khách không mời mà đến xuất hiện trong giấc mơ của cô, là Hứa Quân Duệ. Hứa Quân Duệ đã làm gì, đã nói gì, cô đều không nhớ, cô chỉ nhớ khi mình mơ đến đoạn này, chẳng hiểu sao, trong đầu cô không ngừng hiện lên câu nói của bóng người kia ở tầng hầm dưới tòa nhà.

“Cô thật sự cho rằng, cô trở thành Tư Thời Vực Ngoại chỉ là trùng hợp sao?”

Trùng hợp? Sao có thể trùng hợp? Nhưng nếu như không phải trùng hợp, thế thì là gì? Hứa Quân Duệ từng hình dung sự trùng hợp và ngẫu nhiên như thế nào nhỉ? Đều là kết quả cố định dưới các tham số cố định mà thôi? Vậy, tham số cố định khiến cô trở thành Tư Thời Vực Ngoại là gì?

Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, ý thức của Lư Linh Vận hãm sâu trong suy nghĩ này. Thân thể không có ý thức đồng hành, mơ mơ màng màng làm rất nhiều chuyện, chẳng hạn như phối hợp với bác sĩ kiểm tra, chẳng hạn như đi theo người đang dìu mình, mặc dù cô không biết đó là kiểm tra gì, cũng không biết mình đang đi đâu.

Lại không biết qua bao lâu, ngay cả ý thức đã mắc kẹt trong ý nghĩ này của Lư Linh Vận cũng bắt đầu mơ hồ, dần dà, thế giới của cô chìm vào bóng tối, hôn mê không mộng mị.

——

Khi Lư Linh Vận tỉnh lại, mặt trời vừa nhô lên ngoài cửa sổ. Dưới sự k1ch thích của ánh nắng mặt trời, đồng hồ sinh học vô cùng chính xác của cô lập tức ý thức được rằng, thế mà mình đã mơ mơ màng màng suốt ba ngày. Ba ngày trước khi bắt đầu mơ màng, cô đang ở trên xe của Đổng Thạc, còn ba ngày sau, cô lại nằm trên giường của chính mình ở khách sạn Chuyển Tiếp.

Khi Lư Linh Vận đang bận rộn sắp xếp lại ký ức, phân tích tình huống hiện tại, có người dùng thẻ vạn năng mở cửa phòng rồi bước vào, là Bành Toa.

“Tỉnh rồi?” Tuy miệng hỏi như vậy, nhưng sự xuất hiện đúng lúc của Bành Toa, càng khiến Lư Linh Vận cảm thấy cô ấy canh lúc mình tỉnh lại để vào.

“Ừm……” Lư Linh Vận ngồi dậy.

“Đỡ hơn chút nào chưa? Đã hạ sốt rồi.” Bành Toa ngồi xuống bên cạnh Lư Linh Vận.

“Ừm.” Lư Linh Vận không nhìn cô ấy, mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Là cảnh sát Đổng kia đưa em đến bệnh viện, rồi liên lạc với bọn chị. Hơn nửa thời gian sau đó, cũng là anh ta chăm sóc em.”

“Ừm.”

“Nhìn phản ứng của em,” Bành Toa cười: “Hai người không còn là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường nữa, đúng không?”

“……” Lư Linh Vận không được tự nhiên né tránh khuôn mặt đang ghé sát lại của Bành Toa, tránh tránh né né, vô tình nhìn thấy hai chiếc cái cốc kèm theo thìa trên bàn làm việc cách đó không xa: “Sếp đã đến?”

Bành Toa bị câu hỏi không hề báo trước này làm cho ngẩn người, mãi đến khi cô ấy theo ánh mắt của Lư Linh Vận nhìn thấy chiếc cốc trên bàn, mới phản ứng lại: “Từng đến, đến cho em uống thuốc đấy.”

“Ừm……” Lư Linh Vận cụp mắt xuống, che giấu biểu cảm trong mắt.

“Chị đã phàn nàn không chỉ một lần, toàn bộ Chuyển Tiếp có cái kiểu nhất định phải để thìa trong cốc thẳng hàng với quai cốc, bàn chải đánh răng và kem đánh răng thẳng hàng với quai của cốc đựng bàn chải, cũng chỉ có người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế giai đoạn cuối đó thôi.”

“Ừm…….” Lư Linh Vận nhìn ra ngoài cửa sổ, không rõ đang nghĩ gì.

“Em nghỉ ngơi đi, chị không quấy rầy nữa.” Bành Toa đứng lên, đi về phía cửa.

“Rất yên tĩnh.” Lư Linh Vận đột nhiên lên tiếng.

“Hả?” Quay đầu nhìn lá rụng bay lả tả trong cơn gió nhẹ bên ngoài cửa sổ, Bành Toa trầm ngâm gật đầu: “Đúng vậy, rất yên tĩnh.”

“Nếu như loại yên tĩnh này không chỉ ở bề ngoài thì tốt biết bao.” Lư Linh Vận nói tiếp.

“Bề ngoài? Sao lại nghĩ như vậy?” Bành Toa quay người đối diện với Lư Linh Vận.

“Chẳng lẽ không đúng? Dưới làn gió thu yên tĩnh này, ẩn chứa bao nhiêu cơn sóng ngầm mãnh liệt? Dù là thời đại này, hay là……” Lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt Bành Toa.

Bành Toa rùng mình bởi ý tứ sâu xa trong lời nói của Lư Linh Vận, nhưng ngay sau đó, cô ấy lại tự an ủi mình, Lư Linh Vận không có ý gì khác, chỉ là mình nghĩ nhiều thôi.

Nhưng Lư Linh Vận không muốn sự tự an ủi của cô ấy có tác dụng: “Du khách thời không.” Cô chầm chậm thốt ra bốn chữ này.

“Hả?” Bành Toa sửng sốt.

“Chị Toa và sếp đều là du khách thời không, đúng không?” Lần đầu tiên Lư Linh Vận thẳng thắn vạch trần sự thật.

“…… Phải.”

“Du khách thời không ở thời đại này, không phải chỉ có hai người, đúng không?” Lư Linh Vận lại hỏi.

“…… Đúng thế.”

“Thậm chí,” Lư Linh Vận cố ý dừng lại một chút: “Không chỉ có Chuyển Tiếp?”

“……” Bành Toa không trả lời, nhưng biểu cảm của cô ấy đã ngầm thừa nhận.

“Mà du khách thời không, dù là bị Chuyển Tiếp gạch tên, sau đó đầu quân vào tổ chức khác, hay không thuộc bất kỳ tổ chức nào, rất có thể cũng có phần mềm thuật toán sự kiện.” Lần này, Lư Linh Vận trực tiếp dùng câu trần thuật.

“…… Không thể loại trừ khả năng này, bởi vì bọn họ cũng phải tránh Tư Thời.”

“Vậy các người có biết sự tồn tại của đối phương không?” Lư Linh Vận hỏi.

“Biết đại khái, nhưng……”

“Nhưng giữa các du khách thời không, không can thiệp lẫn nhau, là nguyên tắc của các người.” Vẫn là câu trần thuật.

“…… Phải, chỉ cần hành động của đối phương không đe dọa đến bọn chị.”

“Cho dù bọn họ đang làm chuyện trái luân thường đạo lý?”

“Đó không phải chuyện mà bọn chị có thể kiểm soát.” Bành Toa thở dài: “Về nguyên tắc, chỉ cần đến thời đại này, thì sẽ thành người thời đại này, giống như dân bản địa, cần tuân theo sự ràng buộc của pháp luật ở thời đại này. Tương tự, bọn chị phạm pháp, và dân bản địa phạm pháp, về bản chất thì không có gì khác nhau.”

“Cho nên, người trừng phạt du khách thời không làm chuyện trái luân thường đạo lý, không phải du khách thời không, mà là Tư Thời và chính cư dân của thời đại này.” Lư Linh Vận nói: “Nhưng nếu như hắn tránh được Tư Thời, cảnh sát lại không phải đối thủ của hắn thì sao? Hắn……”

“Loại người này không thể cứ ngang ngược mãi.” Bành Toa ngắt lời Lư Linh Vận: “Bởi vì, đến một mức độ nào đó, Thời Liệp sẽ xuất hiện.”

Thời Liệp.

Sau khi nhận được đáp án này, Lư Linh Vận không nói thêm gì nữa, cô xuống giường thay quần áo rồi ra ngoài.

“Em muốn ra ngoài à?” Bành Toa rất bất ngờ.

“Về trường.” Câu trả lời của Lư Linh Vận rất ngắn gọn.

Câu trả lời ngắn gọn này khiến Bành Toa cảm thấy bất an, cô ấy đoán được điều gì đó, nhưng lại không dám xác minh. Vì thế, cô ấy chỉ có thể chậm nửa nhịp, nói một câu mà bản thân biết rõ dù có nói cũng chẳng có tác dụng gì: “Nếu cơ thể chưa khỏi hoàn toàn, thì đừng cố đến trường.”

“Em không sao, cảm ơn chị Toa, cũng cảm ơn sếp.”  Lư Linh Vận nở một nụ cười tiêu chuẩn, nhưng lại khiến Bành Toa không dám gọi đó là “cười”.

“Vận Vận!” Lư Linh Vận vừa đi đến cửa, đã bị Bành Toa gọi lại.

Lư Linh Vận quay đầu dừng bước, nhưng chờ mãi vẫn không nghe được câu nói tiếp theo của Bành Toa.

“Vận Vận.” Bành Toa lại gọi thêm một lần nữa, nhưng vẫn không nói nội dung tiếp theo.

“Ừm, sao vậy?” Lư Linh Vận chớp mắt.

“Cậu ông ấy……” Nói được một phần mười, Bành Toa dừng lại.

“‘Cậu’? Ý chị là sếp sao?” Giọng điệu của Lư Linh Vận không có gì khác lạ.

Bành Toa thở dài trong lòng, cuối cùng đổi lời: “Không có gì, chỉ là sếp nói nếu em tỉnh lại, thì chị báo với ông ấy một tiếng. Còn nữa, lần này chi phi y tế các kiểu, em không cần bận tâm, công ty sẽ chi trả toàn bộ.”

“Ừm, cảm ơn.” Cảm ơn xong, Lư Linh Vận không chút do dự rời khỏi phòng, giống như hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của Bành Toa, hoặc không tò mò Bành Toa vốn định nói gì.

Nhìn bóng lưng xa dần của Lư Linh Vận, Bành Toa lại thở dài.

Vận Vận à Vận Vận, rốt cuộc em đã biết bao nhiêu? Nếu đã biết hết, em định làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK