• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lư Linh Vận vừa mở mắt thì lập tức nhìn thấy Đổng Thạc ngồi trên ghế bên giường. Không biết là vì đã xác nhận điểm kết thúc của mình không phải bỏ mạng ở bãi rác, hay vì một vài lý do gì đó khác, thấy Đổng Thạc trước mặt với mí mắt không ngừng đánh nhau, cô bất giác cong khóe miệng.

Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng đã rơi xuống, sau khi rơi xuống còn lặng lẽ mang theo một chút ấm áp vô cớ.

“Tỉnh rồi?” Đổng Thạc vừa thấy Lư Linh Vận mở mắt liền tỉnh táo lại, nhưng vẫn chậm một bước bỏ lỡ nụ cười trên khóe miệng cô: “Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Lư Linh Vận lắc đầu.

“Không sao là tốt rồi.” Đổng Thạc thả lỏng dựa vào lưng ghế, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đứa bé đó đã được đưa đến cục cảnh sát địa phương rồi.”

“Ừm……” Lư Linh Vận gật đầu.

“Anh thấy em cũng nghèo mà.” Thấy thái độ cứ như không liên quan của Lư Linh Vận, Đổng Thạc nói một câu bằng giọng điệu kỳ quái.

“Đúng vậy.” Ai ngờ Lư Linh Vận lại thật sự thuận theo lời anh mà nói tiếp: “Cho nên mới nói, người nghèo không lo nổi cho bản thân mình thì đừng lo chuyện của người khác, nếu không, cho tiền không đủ, còn phải bù thêm một trái tim.”

“Ồ?” Đổng Thạc nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lư Linh Vận.

“Cũng tại tôi ăn no rỗi việc.” Lư Linh Vận giả vờ như không nhìn thấy vẻ để ý trên mặt Đổng Thạc: “Thấy một đứa bé ăn xin ở trạm xăng khỉ ho cò gáy, mặc một bộ quần áo rõ ràng không vừa người, cách đó không xa lại chỉ có một hai hộ gia đình không mấy giàu có, liền cho rằng nó giống tôi, gặp phải một cặp cha mẹ không ra gì, bị ép ra đường ăn xin kiếm thêm thu nhập.”

“……”

“Cho nên,” Lư Linh Vận nói đến đây thì chuyển chủ đề: “Rốt cuộc là có chuyện gì, các anh có điều tra ra được gì không?”

Đổng Thạc thở dài, từ bỏ việc truy hỏi những chuyện Lư Linh Vận đang che giấu, thành thật trả lời: “Mẹ của cô bé đó mắc bệnh tim, không lâu trước đây vất vả lắm mới nhận được một suất hiến tặng ti, phù hợp, chỉ chờ bên kia tuyên bố tử vong là sẽ vận chuyển tim đến để phẫu thuật, ai ngờ người nhà của người hiến tim đột nhiên đổi ý. Đối với bên kia mà nói, đổi ý chỉ là vài câu vài chữ, nhưng đối với bên này, mẹ của cô bé đã nguy kịch đến mức có thể mất mạng bất cứ lúc nào……”

“Có bệnh thì vái tứ phương, cha cô bé vì quá gấp gáp nên đã dẫn con tìm đến một tổ chức buôn bán nội tạng bất hợp pháp nào đó, thậm chí nghe theo lời dụ dỗ của bọn chúng, để con bé cầm thuốc ôm cây đợi thỏ trên đại lộ.”

“Ôm cây đợi thỏ?” Lư Linh Vận chú ý đến cách dùng từ của Đổng Thạc: “Ở cái nơi cả ngày chỉ có xe cộ qua lại đó?”

“Đây cũng là điều cảnh sát nghi ngờ, cha con đó cũng không rõ, hoàn toàn do quá gấp gáp nên đầu óc mê muội, đối phương nói cái gì thì làm theo cái đó. Nhưng có một điều,” Đổng Thạc lấy điện thoại ra mở một bức ảnh, đưa đến trước mặt Lư Linh Vận: “Thứ nhỏ bằng nửa ngón út này, không đơn giản.”

Đợi Lư Linh Vận nhìn rõ bức ảnh, anh mới nói: “Nó trông giống như một ống tiêm, nhưng lại không phải chỉ như vậy. Bên trong đúng là chứa thuốc gây mê đủ để hạ gục nửa con voi, nhưng đầu nhỏ này lại có hai cây kim, một cây nối với thuốc gây mê bên trong, cây còn lại nối với thuốc thử.”

“Thuốc thử?”

“Không sai, khi pháp y phát hiện ra thứ này thì kinh ngạc suýt chút rớt cả cằm. Đó là thuốc thử dùng để kiểm tra độ tương thích của nội tạng cấy ghép, chỉ cần một giọt máu là có thể cho ra kết quả ngay lập tức, hơn nữa độ chính xác ít nhất trên 75%. Chỉ cần đầu này kiểm tra tương thích thành công, kim bên kia sẽ tự động tiêm thuốc gây mê, nếu kiểm tra không thành công, thì chỉ như bị muỗi đốt mà thôi.”

“Thứ này, đừng nói là trên thị trường, ngay cả trong các phòng thí nghiệm tiên tiến nhất trong và ngoài nước, cũng chưa nghe nói có mấy nơi nghiên cứu ra và thử nghiệm thành công trên động vật. Vậy mà đứa bé này lại mang theo ba ống! Thế thì đâu phải là một tổ chức buôn bán nội tạng? Rõ ràng là một cơ sở nghiên cứu sinh hóa bí mật.” Đổng Thạc tái hiện vẻ kinh ngạc khi mới biết chuyện này: “Chuyện này vừa xảy ra, lập tức thu hút sự chú ý của cấp trên. Cấp trên lập tức giao vụ án này cho hình sự đặc biệt, yêu cầu tập trung toàn bộ lực lượng cảnh sát tỉnh để điều tra.”

“Sau đó, chuyện tốt theo đôi, chuyện xấu theo cặp.” Đổng Thạc cố ý dừng lại một chút, chú ý đến biểu cảm của Lư Linh Vận: “Tại nhà của Bang Cổ Phạm, phát hiện một lọ thuốc với liều lượng vượt mức quy định thường được dùng để an tử ở nước ngoài…… Hình như em không ngạc nhiên lắm nhỉ.”

“Tôi thấy rồi, lọ thuốc thủy tinh to bằng ngón tay cái, đúng không.”

“Nhưng lọ thuốc đó được giấu dưới chân giường, còn em hoàn toàn không vào nhà.”

“À,” Lư Linh Vận gãi gãi mũi: “Có thể là do mắt tôi tinh tường chăng.”

“Ồ, vậy chuyện của cô bé đó, cũng là do em tinh mắt, từ xa trên xe đã nhìn thấy cô bé đó, cho nên mượn cớ xuống xe đi vệ sinh, đến giúp đỡ người ta.”

“Ừm, đại khái như thế đấy.”

“……”

Cuộc đối thoại của hai người cứ như vậy mắc kẹt giữa một người giả ngây giả dại và một người chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, một lúc lâu sau vẫn không có câu tiếp theo. Lư Linh Vận nhân lúc Đổng Thạc cúi đầu thở dài, liếc nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, nhưng khi ánh mắt anh trở lại thì cô lại lập tức quay đầu đi.

Sau đó, cô vén chăn bước xuống giường, nhấc chiếc áo khoác đặt ở chân giường khoác lên vai, làm bộ muốn ra ngoài. “Đổng Thạc, tôi nghĩ kỹ rồi……” Đi được nửa đường thì đột nhiên quay đầu lại.

Đồng thời, Đổng Thạc cũng đúng lúc mở miệng nói: “Linh Vận, anh nghĩ kỹ rồi.”

“……”

“Em nói trước.”

“Anh nói trước.”

Lại là đồng thanh.

Kết quả, trong ánh mắt né tránh của hai người, người mở miệng trước tiên cũng giống như một cảnh tượng tương tự cách đây rất lâu, vẫn là Đổng Thạc: “Linh Vận, anh nghĩ kỹ rồi, chuyện tối hôm qua…… là vấn đề của anh, là anh quá gấp gáp, là anh thừa nước đục thả câu, đẩy em vào tình thế khó xử.”

“……” Lư Linh Vận hối hận rồi, cô không nên để Đổng Thạc nói trước. Bởi vì đợi Đổng Thạc nói xong, cô có thể sẽ không làm được những việc nên làm nữa, giống như tối hôm qua. Sai một ly đi một dặm, sai càng thêm sai.

“Anh biết những gì anh nói, những gì anh làm tối qua, nhất định đã khiến em rất loạn rất hoảng. Thực ra anhcũng rất loạn rất hoảng, bởi vì đây cũng là lần đầu tiên anh…… lần đầu tiên thích một người. Cho nên……” Bình thường Đổng Thạc ăn nói lưu loát, thế mà lúc này lại lắp bắp: “Cho anh một cơ hội, để anh bắt đầu lại từ đầu…… bắt đầu theo đuổi em…… Em không cần bối rối, không cần hoảng loạn, em cứ là chính mình, để anh từng chút từng chút tiếp cận, để anh thích ứng với nhịp điệu của em, được không?”

Lư Linh Vận cụp mắt xuống, sự nồng nhiệt của Đổng Thạc khiến cô không dám nhìn thẳng, nhưng bản thân cơ thể lạnh lẽo lại theo bản năng muốn đến gần hơi ấm đó.

“Được rồi, những gì anh muốn nói đã nói xong rồi, em không lên tiếng, vậy coi như ngầm đồng ý nhé.” Ai ngờ, Đổng Thạc vừa nghiêm túc được vài giây, lập tức lại trở về bộ dạng không nói đạo lý kia: “Bước đầu tiên của việc theo đuổi bạn gái, tặng quà.” Vừa nói, vừa lấy ra một chiếc hộp màu đen từ chiếc túi giấy đặt trên tủ đầu giường: “Đây, mở ra xem đi.”

“……”

Nhìn Đổng Thạc với vẻ mặt như Shiba Inu nhặt được bóng, vẫy đuôi mong được khen ngợi, ma xui quỷ khiến, thế mà Lư Linh Vận thật sự đi tới mở hộp ra. Nhưng thứ bên trong lại không phải đồ ăn đồ chơi, cũng không phải trang sức mỹ phẩm, mà là……

“Đây là một phần trong bộ dụng cụ lấy chứng cứ mà bọn anh nghiên cứu trước đây, nhưng sau đó phát hiện tính thực dụng không cao nên tạm gác lại. Tối hôm qua anh nghĩ đi nghĩ lại, phát hiện vừa hay em cần, nên đã gom lại rồi mang đến.” Đổng Thạc đắc ý chỉ vào những thứ trong hộp: “Anh đã quan sát kỹ, mỗi lần em sử dụng năng lực, đều phải tự làm mình bị thương đúng không? Cho nên, nguồn gốc của năng lực hẳn là ở trong máu của em đúng không? Anh không biết điều kiện để duy trì hoạt tính của thứ trong máu em như thế nào, nên đã lấy tất cả những gì có thể nghĩ đến.”

“Hộp này,” Cầm lên một hộp trụ nhựa hình thoi to bằng ngón tay: “Là kim vô trùng dùng một lần, loại dùng để lấy máu ở đầu ngón tay cho trẻ con, đầu kim được đặt bên trong, em mở nắp ra, hướng đầu kim vào ngón tay cần lấy máu, dùng sức ấn vào đầu kia, kim sẽ bật ra rồi lập tức thụt vào. Đương nhiên, em không dùng đến nó là tốt nhất, dù sao vết thương này tuy nhỏ, nhưng đau thì vẫn rất đau.”

Lại lấy ra mấy ống nghiệm: “Tốt nhất là em nên dùng mấy cái này, chúng đều được dùng để bảo quản chất lỏng. Ví dụ như cái này,” Cầm lên một ống kim loại nhỏ cỡ ngón tay: “Lõi bên trong là ống nghiệm y tế, bên ngoài là thiết bị giữ nhiệt, cao nhất 37 độ, thấp nhất âm 80 độ. Sạc một lần, dùng được 24 tiếng.”

“Nó có một đầu kim được gắn bên trong, em điều chỉnh nhiệt độ về nhiệt độ phòng, sau khi máu tan ra thì mở ra như vầy, ấn như vầy là có thể nhỏ giọt. Một giọt là 5 microlit, mà ống này chứa được 1 mililit, nếu một giọt dùng được một lần thì em có thể dùng khoảng 200 lần.” Lại lấy từ trong hộp ra một túi chân không nhỏ: “Trong túi chân không này đều là kim vô trùng dùng để lấy máu, nếu em muốn dùng thì anh có thể dạy em, nó có thể kết nối với ống kim loại này để trực tiếp lấy máu.”

“Còn cái này……”

“Chỉ cần ở cùng một thời không.” Lư Linh Vận mang theo một loại tâm trạng mà chính cô cũng không thể diễn tả được, ngắt lời Đổng Thạc: “Máu của tôi đều có thể dùng được, cho dù bảo quản như thế nào, bảo quản bao lâu.”

“Vậy thì tốt quá, em dùng cái này đi. Nó trông giống như một chiếc móc khóa, em mang theo bên người hoặc treo trên túi cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ là khi đi xa qua cửa kiểm tra an ninh thì phải nhớ tháo ra……”

Đổng Thạc vẫn đang tận tình giải thích, nhưng Lư Linh Vận lại dần thất thần. Cô cứ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Đổng Thạc, nhìn một lúc, hốc mắt hơi đỏ lên.

Món quà như thế, loại quà như vậy……

“Tôi biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.” Che giấu đã lâu, cuối cùng Lư Linh Vận cũng nói ra sự thật: “Tôi của thời không trước chính vì bại ở đây nên mới xuyên không.”

“Vậy nếu em biết……”

“Những thứ có thể ghi lại trong quyển sổ có hạn, tôi chỉ biết những tiết điểm và mốc thời gian quan trọng, nhưng lại không biết chi tiết, cho nên tôi cần phải tận mắt nhìn thấy. Tôi không vào nhà mà đã biết trong nhà có gì, bởi vì khi anh vào, tôi đã tạm dừng thời gian để vào xem. Trong Tĩnh Giới sẽ không để lại bất kỳ dấu chân hay thứ gì tương tự, cho nên tôi sẽ không ảnh hưởng đến hiện trường, càng không tự mang những nghi ngờ kỳ lạ đến cho mình. Về phần đứa bé đó……”

“Em đã chuẩn bị sẵn báo động khẩn cấp khi tiếp cận cô bé.” Đổng Thạc đặt đồ vật trong tay xuống, nói nốt câu còn lại thay Lư Linh Vận: “Hơn nữa em biết anh ở bên cạnh, anh sẽ kịp thời cứu em.”

Lư Linh Vận chầm chậm gật đầu ba lần, nhưng không dám nhìn Đổng Thạc.

“Linh Vận.” Đổng Thạc chậm rãi tiến lên, nắm lấy tay Lư Linh Vận: “Em đã có thể tin anh sẽ cứu em, vậy tại sao không thử tin rằng anh sẽ tin lời em nói? Em rõ ràng có thể nói thẳng với anh rằng đứa bé đó có vấn đề.”

“Tôi…… quen rồi.” Lư Linh Vận cắn môi, vậy mà lại không rút tay ra khỏi tay Đổng Thạc: “Xin lỗi.”

“Không, là lỗi của anh.” Đổng Thạc lắc đầu: “Anh nên chú ý sớm hơn.” Bóp nhẹ ngón tay Lư Linh Vận: “Là anh nghĩ chưa chu đáo, anh biết rõ có một số chuyện em không thể nói cũng không được nói……” Ngẩng đầu lên: “Vẫn là câu nói đó, em cứ là chính mình, nói với anh những gì mà em cảm thấy có thể nói, những thứ còn lại, để anh theo kịp thói quen suy nghĩ và nhịp điệu của em, được không?”

“…… Xin lỗi.”

“Không, em không có gì phải xin lỗi cả, theo đuổi bạn gái thì luôn phải tốn chút tâm tư mà, huống chi còn là bạn gái siêu nhân như em.”

“……” Cút đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK