“Vậy,” Sau một hồi ngồi im như nhập định, Đổng Thạc không chịu nổi nên bèn lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng: “Chúng ta làm gì đó đi chứ, chẳng phải nói muốn giết thời gian sao.”
“Làm gì?”
“Tán gẫu?”
“Vậy thì tán gẫu.”
“Nói chuyện gì?”
“Không biết.”
Sau đó, cuộc trò chuyện lại bị gián đoạn. Đổng Thạc gợi chuyện thử mấy lần trong đầu, nhưng cuối cùng đều không thực hiện được vì đủ loại lý do tâm lý.
Không biết là do ở trong bóng tối quá lâu hay do ánh sáng bên ngoài khe cửa đã sáng hơn, Đổng Thạc phát hiện, từ tối đen không thấy gì, bây giờ anh đã có thể nhìn rõ sườn khuôn mặt của Lư Linh Vận đối diện. Lư Linh Vận đang nhắm mắt dựa vào tường, một chân co một chân duỗi, hai tay đặt lên đầu gối chân co, trông rất thoải mái, không hề có chút sợ hãi hay lo lắng nào của người bị kẹt trong thang máy, nhưng trong sự thoải mái đó, lại ẩn chứa một nỗi cô đơn khó tả.
Có lẽ bóng tối có thể khơi gợi những cảm xúc sâu thẳm trong lòng người, hoặc cũng có thể vì môi trường kín như bưng khiến người ta trở nên đặc biệt nhạy cảm, Đổng Thạc cứ nhìn Lư Linh Vận như vậy, càng nhìn càng dâng lên một loại thôi thúc muốn ôm lấy cô. Anh muốn ôm chặt cô vào lòng, nói với cô rằng, cô không đơn độc, bên cạnh cô còn có anh, anh có thể giúp cô mãi mãi thoát khỏi nỗi cô đơn lạc lõng với thế giới, cùng cô gánh vác những nỗi sợ hãi vô định.
Nhưng anh lại biết, anh không nên quấy rầy Lư Linh Vận lúc này, cũng như anh biết, Lư Linh Vận đang suy nghĩ về những vấn đề vượt xa nhận thức của anh.
“Tôi đang nghĩ.” Ai ngờ, Lư Linh Vận lại đột nhiên lên tiếng, cô mở một mắt, nhìn Đổng Thạc: “Có phải anh mắc chứng sợ không gian hẹp không?”
“……” Bây giờ rút lại ý nghĩ vừa rồi còn kịp không?
Lư Linh Vận nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Đổng Thạc, nhưng cô không có ý định dừng lại: “Nếu không thì sao anh cứ ngồi không yên liếc tôi, cảm giác như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới kêu ‘Mẹ ơi cứu con, con muốn về nhà’ vậy.” Vừa nói vừa diễn.
“Có lẽ em phải đi cắt kính rồi.” Đổng Thạc khô khốc đáp lại.
“Không cần anh nói, tôi thật sự đã từng nghĩ như thế. Nhìn máy tính thật sự hại mắt lắm, đặc biệt là những công việc ở cục cảnh sát. Cho nên,” Nhìn Đổng Thạc rồi cười gian xảo: “Tôi bị cận thị vì công việc, sếp Đổng không định trợ cấp cho tôi một cái kính sao?”
Đổng Thạc ấn vào thái dương đang giật giật: “Chẳng phải em có siêu năng lực sao? Tự biến ra đi.”
“Keo kiệt.”
“Vô lý.”
“Đừng nói như vậy, trên đời này, đôi khi có những quyền lợi chính đáng thật sự phải dựa vào vô lý để bảo vệ.”
“Phải, chỉ có em nói đúng thôi.”
“Đương nhiên rồi.”
“……”
Lư Linh Vận đắc ý nhún vai.
“Đúng rồi.” Đổng Thạc không hề báo trước mà trở nên nghiêm túc, như đang biểu diễn trò thay đổi sắc mặt: “Quên nói với em, vụ án của Bang Cổ Phạm ở Lật Nam đã tìm ra được chút manh mối.”
“Ồ?”
“Cảnh sát địa phương đã tìm ra nguồn gốc của lọ thuốc.” Đổng Thạc đổi tư thế ngồi: “Cách nơi ở của Bang Cổ Phạm chưa đến một cây số, có một công viên nơi người già thường tụ tập nhảy quảng trường, chơi cờ, uống trà. Bang Cổ Phạm thường đến nơi đó, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, ông ta là người như vậy, cũng kết giao với một đám bạn già không còn nhiều hy vọng vào cuộc sống ở khu vực đó, người thì bị con cái bỏ rơi, người thì bệnh tật đầy mình, tự cảm thấy mình là gánh nặng của con cái.”
“Bọn họ một tuần tụ tập hai ba lần, oán trách than phiền với nhau, nói những lời xúi quẩy, nhân số từ bốn, năm người ngày càng đông lên, càng về sau thậm chí còn có tính chất tự sát ngoại tuyến tập thể, bắt đầu thảo luận nên viết di chúc thế nào, làm sao lừa tiền bảo hiểm. Có thảo luận thì dần dần sẽ có hành động, thậm chí còn phân công hợp tác, người thì lên kế hoạch, người thì mua sắm, người thì phụ trách thực hiện nguyện vọng cuối cùng trước khi ra đi của đối phương.”
“Theo lời khai của các thành viên trong nhóm, thuốc chính là từ đó mà ra, là một ông lão họ Cố không biết lấy những loại thuốc đó từ đâu. Nguyện vọng cuối cùng của Bang Cổ Phạm là chơi đủ một trăm ván cờ tướng, hôm chúng ta đến ông ta vừa chuẩn bị đi chơi ván thứ một trăm, cho nên ở ván thứ chín mươi chín đã mang thuốc về nhà, nhưng…… chuyện sau đó em cũng biết rồi đấy.”
“Nghe nói, vợ của ông lão họ Cố kia đã qua đời hơn mười năm trước, con trai cả chi tiền, hai đứa con trai thứ thay phiên chăm sóc. Cảnh sát Lật Nam tra được địa chỉ của ông ta rất nhanh, nhưng khi đến nơi, ông lão đã uống thuốc tự sát, cứ như biết cảnh sát sẽ tới vậy. Cảnh sát đã lấy lời khai của ba trai một gái của ông ta, nhưng dường như bốn người đều không biết gì về chuyện thuốc men. Theo lời một cảnh sát nói, chính là bốn đứa con đó tỏ ra không hề quan tâm đ ến cha mình, thậm chí còn cảm thấy người chết rồi thì bớt đi phiền phức.”
“Nhưng dù sao đi chăng nữa, manh mối đến đây lại đứt đoạn.”
“Ông Cố?” Bỗng nhiên, Lư Linh Vận nhớ tới ông chủ Cố Tương vội vàng rời đi sau khi nhận được điện thoại vào ban ngày: “Thi thể được phát hiện vào hôm nay sao?”
“Đúng vậy, nhưng thời gian tử vong ít nhất là ba ngày trước.”
“Ba ngày trước? Trước hay sau khi Bang Cổ Phạm chết?”
“Theo điều tra ban đầu, có lẽ là sau.”
“Vậy ông ta có cái gọi là nguyện vọng trước khi chết gì không?” Lư Linh Vận nhíu mày.
“Hình như là có, nhưng mấy người già lấy lời khai đều không muốn bàn tán sau lưng người đã khuất, cho nên ngậm miệng không nói. Cảnh sát cũng không tiện ép buộc, chỉ có thể an ủi, dù sao bọn họ vốn dĩ cũng……” Đổng Thạc không nói hết, nhưng Lư Linh Vận đã hiểu.
“Nhưng bọn họ lại nói về nguyện vọng của Bang Cổ Phạm.” Lư Linh Vận chỉ ra.
“Bởi vì Bang Cổ Phạm là kẻ có tiền án hình sự, hơn nữa còn là loại tội ác tày trời, người già nhắc đến ông ta cơ bản không có mấy lời tốt đẹp, sở dĩ chịu giúp ông ta hoàn thành nguyện vọng lâm chung, chỉ đơn thuần là do đạo nghĩa thúc đẩy mà thôi.”
“Ừm……”
Lư Linh Vận không nói gì nữa, cũng không biết đang nghĩ gì.
Đổng Thạc thở dài rồi lại đổi tư thế ngồi: “Đúng là một sự thật khá tàn khốc. Cha mẹ và con cái……”
“Thật ra,” Lư Linh Vận đổi chân đang co: “Anh không cảm thấy, văn hóa của chúng ta luôn thích coi cha mẹ và con cái là một chỉnh thể sao? Kiểu như con cái là trung tâm cuộc đời cha mẹ, là sự tiếp nối sinh mệnh của cha mẹ, là ‘đồ vật’ của cha mẹ, ngược lại cũng vậy.”
“Cho nên, có con cái rồi, cha mẹ sẽ thấy giống như mất cuộc đời của riêng mình. Mà sau khi con cái lớn lên rồi đột nhiên rời xa, lại khiến cha mẹ mất đi ý nghĩa sống?” Đổng Thạc tiếp lời.
“Đồng thời, những đứa trẻ ấy cũng không có cuộc sống của riêng mình, bởi vì chúng không phải là chính chúng, mà chỉ là ‘đường kéo dài’ của thế hệ trước và ‘đồ vật cá nhân’ của cha mẹ mà thôi.” Lư Linh Vận nói.
“Cho nên bọn chúng sẽ nóng lòng muốn độc lập, nóng lòng muốn thoát khỏi?”
“Có lẽ vậy.” Lư Linh Vận dừng một chút, rồi nói nhỏ hơn: “Cho nên mới nói, có những ‘cha mẹ’ không nên có con cái, mà có những ‘con cái’ cũng căn bản không nên tồn tại trên thế giới này.”
Từ sườn khuôn mặt của Lư Linh Vận, Đổng Thạc như nhận ra điều gì đó ẩn giấu, nhưng anh lại hy vọng là mình nhìn nhầm.
Cha mẹ không nên có con cái, con cái không nên tồn tại. Cô ấy đang……. nói về chính mình?
“Linh Vận.” Như để cắt đứt ý nghĩ này trong lòng, Đổng Thạc khẽ gọi Lư Linh Vận một tiếng, nhưng gọi xong, lại không biết nên nói gì. Thế là, hai người lại nhìn nhau trân trân.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt lơ đãng của Đổng Thạc dừng lại trên cửa thang máy, giật mình: “Đúng rồi,” Nhìn sang Lư Linh Vận: “Em vừa nói làm thế nào để biến thang máy thành tro?”
“Tiến đến giới hạn, tức là để tuổi thọ của thang máy đạt đến kỳ hạn, kết quả cũng là biến trở lại thành khoáng chất trở về với lòng đất.” Lư Linh Vận trả lời.
“Vậy em nói hạn chế năng lực của em là gì?”
“Ngoài cực hạn, tôi chỉ có thể khiến thời gian của một cá thể được chỉ định tiến lên hoặc lùi lại trong phạm vi hai mươi bốn giờ.”
“Khoan, khoan, vậy tại sao em phải khiến thang máy tiến đến giới hạn?”
“Bởi vì cực hạn……” Lư Linh Vận đột nhiên khựng lại, cô đã hiểu ra lý do Đổng Thạc hỏi như vậy.
Quả nhiên, “Em lùi nó lại chẳng phải được rồi sao?” Đổng Thạc nói: “Trước đó chúng ta mở cửa thang máy bình thường rồi đi vào mà, em lùi nó về trước lúc cửa mở, chẳng phải chúng ta có thể ra ngoài mà không gây ra chuyện kỳ lạ gì sao? Hay là, bởi vì thang máy bây giờ và lúc vừa vào không ở cùng một tầng, sự khác biệt về không gian sẽ ảnh hưởng đến hồi tố thời gian?”
“Không có……”
“Vậy thì?”
“Khả thi.”
“Vậy lúc nãy em……”
“…… Đầu óc chập mạch nên không nghĩ ra.”
“…….” Vậy là hai người đã phí công ở trong thang máy lâu như vậy.
Lư Linh Vận cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh dùng móc chìa khóa tích trữ máu mà Đổng Thạc tặng cô để mở cửa thang máy. Ngay khoảnh khắc cửa mở, tiếng chuông báo cháy trong tòa nhà lập tức trở nên inh ỏi. Tầng hầm tối đen như mực, nhưng không biết có phải ảo giác của hai người hay không, dường như họ cảm nhận được hơi nóng bất thường, và nhìn thấy thứ gì đó giống như khói trên không trung.
Đổng Thạc bước nhanh về phía trước, chìa tay về phía Lư Linh Vận. Lư Linh Vận do dự một chút rồi nắm lấy. Hai người cứ như vậy cẩn thận tìm kiếm lối ra của tòa nhà trong bóng tối, may mắn là biển báo lối thoát hiểm màu xanh lá cây không bị tắt do mất điện, chỉ là ánh sáng xanh rờn này ở một mức độ nào đó lại khiến con đường trốn thoát vốn đã âm u, càng thêm rùng rợn.
Đi được một đoạn, Lư Linh Vận đột nhiên kéo Đổng Thạc lại.
“Phát……” Đổng Thạc vừa định mở miệng.
“Suỵt ——” Lư Linh Vận ra hiệu “có người”.
Cuộc trao đổi của hai người còn chưa hoàn thành, tiếng bước chân của ai đó cũng truyền đến tai Đổng Thạc, anh lập tức kéo Lư Linh Vận dựa vào tường ở chỗ ngoặt, nín thở.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, thoạt nghe có vẻ như cố ý giảm nhỏ âm thanh. Đổng Thạc cảnh giác sờ phía sau eo, nhưng phát hiện mình không mang theo súng vì không phải thời gian làm nhiệm vụ. Thế là, anh lại kéo Lư Linh Vận lùi lại vài bước, như thể vài bước này có thể mang lại sự khác biệt lớn nào đó về kết quả vậy.
Ngay sau đó, bóng người xuất hiện. Thứ đầu tiên hai người nhìn thấy là chiếc khẩu trang màu đen trên mặt người nọ và bộ trang phục giống như đồng phục, phản ứng đầu tiên trong đại não khiến họ nghĩ người nọ là “bảo vệ”. Bóng người cứ như vậy tiến lại gần trong khi hai người hơi thả lỏng cảnh giác. Hắn đưa tay ra phía sau, dường như là muốn lấy thứ gì đó.
Trong tòa nhà có chuông báo cháy, đi về hướng ngược với lối ra, người bảo vệ đeo khẩu trang đen che nửa khuôn mặt? Có thứ gì đó lóe lên trong đầu hai người.
Khoảnh khắc não bộ Đổng Thạc vận hành, cơ thể anh cũng hành động, chỉ thấy anh đẩy mạnh Lư Linh Vận ra, giơ chân đá ngang vào bóng người. Đồng thời, bóng người rút thứ gì đó từ phía sau ra.
Khoảnh khắc chân và vật kia va chạm, một tiếng “bịch” chói tai, khiến cả ba người đều trì trệ trong vài phần giây. Có thứ gì đó sượt qua người Đổng Thạc, cắ m vào tường, lại có thứ gì đó bị Đổng Thạc đá văng xuống đất. Ngay sau đó, hai người vật lộn với nhau.
Những hình ảnh rời rạc trong mắt Lư Linh Vận khiến cô thấy thứ gì đó giống như dao trong tay người kia, cô muốn làm gì đó, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, hình ảnh đã biến thành người nọ xông về phía cô, Đổng Thạc bị ngã xuống đất không biết có bị thương hay không, và con dao của người đó đã bị Đổng Thạc đánh rơi xuống đất.
Huấn luyện ở Chuyển Tiếp gần như đã ăn sâu vào bản năng của Lư Linh Vận, cho nên ngay khi hai mắt nhìn thấy bóng người, Lư Linh Vận đã hành động. Trong lúc so chiêu như chào hỏi nhau, Lư Linh Vận hoàn toàn không ở thế yếu, bởi vì cho dù sức mạnh và khiếm khuyết thị giác khiến cô có khoảng cách rất lớn với đối phương, nhưng không biết vì lý do gì, cô phát hiện ra mình có thể đoán được chiêu tiếp theo của đối phương, nói cách khác, cô rất quen thuộc với chiêu thức của đối phương.
Chiêu thức……
Trên thực tế, Lư Linh Vận cũng không giao đấu với bóng người quá lâu, bởi vì rất nhanh, Đổng Thạc đã bò dậy từ mặt đất, một lần nữa nắm quyền chủ đạo trong cuộc ẩu đả. Hai đánh một lại không có vũ khí trong tay, bóng người mau chóng bắt đầu trở nên bất lực, hắn bị Đổng Thạc dùng hai tay bẻ quặt ra sau rồi ấn xuống đất, còn Lư Linh Vận thì lấy còng tay từ người Đổng Thạc ra……
“Cô thật sự cho rằng, việc cô trở thành người của Tư Thời Vực Ngoại là trùng hợp sao?” Ngay khoảnh khắc còng tay sắp khóa lại, bóng người lên tiếng.
Lư Linh Vận ngây người, Đổng Thạc vì sự ngây người của Lư Linh Vận mà cũng ngây người.
Nhân lúc hai người ngây người, bóng người đã giãy khỏi sự khống chế của Đổng Thạc, lấy ra thứ gì đó từ trong túi rồi ném xuống đất, lập tức, khói mù che khuất tầm nhìn của hai người. Sau khi khói tan đi, bóng người đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.
“Xin lỗi……” Không biết đã duy trì tư thế nửa quỳ này bao lâu, Lư Linh Vận nhìn hành lang trống rỗng, nói một câu như vậy.
“Em không sao chứ?” Điểm chú ý của Đổng Thạc lại hoàn toàn khác.