• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Đổng Thạc và Lư Linh Vận vào cục cảnh sát, hai người vừa vặn đi ngang qua một nhóm cảnh sát đang áp giải một nghi phạm đang bị còng tay. Nghi phạm vốn đang cúi đầu cười tủm tỉm một mình, bỗng dưng dừng bước khi đi ngang qua Lư Linh Vận, há cái miệng đầy răng ố vàng định nói gì đó, nhưng lại bị mấy cảnh sát bên cạnh không kiên nhẫn kéo đi.

Hai người đều không bỏ qua chi tiết thoáng qua chưa tới một giây này, Đổng Thạc nhìn Lư Linh Vận, Lư Linh Vận lắc đầu định mở miệng, thì bị giọng nói vang lên từ phía sau thu hút sự chú ý.

“Ủa? Sao Tiểu Đổng ở đây? Chẳng phải cậu đang nghỉ phép sao?” Người nói là Tể Phong, anh ta gãi đầu đi về phía hai người, vì áp lực công việc mà gãi đến mức đầu tóc rối bù như tổ quạ.

“Không phải sếp Tể gọi tôi đến sao?” Đổng Thạc tỏ vẻ nghi hoặc: “Anh nói vụ án đâm người trên đường có gì đó kỳ lạ.”

“Tôi?” Lông mày Tể Phong nhíu lại thành một cục: “Tôi gọi cậu đến? Sao tôi không nhớ nhỉ?”

Nghe Tể Phong nói như vậy, lần này đến lượt Lư Linh Vận ném cho Đổng Thạc một ánh mắt thắc mắc, đồng thời, Đổng Thạc cũng chẳng hiểu gì mà lắc đầu.

Trong lúc hai người liếc mắt qua lại, Tể Phong nói tiếp: “Vụ án có gì đặc biệt đâu, nhân chứng vật chứng đầy đủ, hung thủ bị bắt quả tang, đồng thời cũng thú nhận hành vi phạm tội. Ngoài việc căn cứ vào trạng thái tinh thần của nghi phạm, chúng tôi quyết định cho hắn ta làm xét nghiệm m@ túy, ngoài khả năng dùng m@ túy ra, thì chẳng còn gì khác, hoàn toàn không có lý do gì để bắt cậu đến trong khi đang nghỉ phép. Chắc cậu xem tin tức về vụ án này rồi ngủ trưa mơ thấy tôi gọi điện, tưởng là thật chứ gì?”

Đổng Thạc càng nghe càng cảm thấy khác thường, anh lấy điện thoại ra, lật xem hết lịch sử cuộc gọi trong ngày, quả thật không tìm thấy cuộc gọi nào của Tể Phong. Anh cẩn thận nhớ lại cảnh tượng lúc nhận điện thoại, một mình trong phòng làm việc ban ngày ban mặt mơ màng tưởng thật thì còn có thể, nhưng lúc cuộc gọi này kết nối, bên cạnh Đổng Thạc còn có Lư Linh Vận nữa mà. Một người có thể mơ màng tưởng thật, lẽ nào hai người còn có thể mơ chung một giấc mơ rồi không phân biệt được thật giả? Sau khi loại trừ khả năng mơ ngủ, cuộc gọi ma quái này chỉ còn một khả năng……

“Thời gian?” Đổng Thạc nhìn Lư Linh Vận, hỏi nhỏ.

“Không biết.” Lư Linh Vận lắc đầu: “Ít nhất không phải tôi.”

“Nhưng vụ án này, nói sao nhỉ, khiến người ta cảm thấy tức lắm, chỉ muốn đấm chết tên cầm thú đó.” Tể Phong lại nói: “Cô gái kia không thù không oán với hắn, chỉ vì hắn bị công ty đuổi việc, tự buông thả bản thân, rượu chè cờ bạc, thậm chí có khả năng chơi m@ túy, nợ nần chồng chất, bị chủ nợ dí tới cửa nhà, cảm thấy mình khó có thể giữ được mạng nhỏ, cho nên tìm đại một cô gái vừa mắt trên đường rồi ra tay, định kéo người ta xuống địa ngục, làm một đôi vợ chồng ma.”

“Vợ chồng ma?” Đổng Thạc không giấu nổi vẻ ghê tởm trên mặt.

“Đúng vậy, cũng không biết xem ở đâu, nghe ai nói, hung khí là một con dao găm khắc bùa chú gì đó, bảo là dao đoạt hồn, lúc cảnh sát đến nơi, nghe nói hắn còn cầm dao khắc hình vẽ kỳ quái gì đó lên người nạn nhân, nghĩ thôi đã thấy buồn nôn. Cậu cũng gặp rồi đấy, chính là cái tên vừa bị áp giải vào phòng thẩm vấn, trông cũng ra hình ra dạng, thế mà lại là một kẻ điên.”

Tể Phong lắc đầu thở dài, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nói sao nhỉ, vì chuyện này, tôi định điều tra xem có kẻ xúi giục nào đứng sau không. Tuy nói vậy không hay lắm, nhưng đối với loại án này, so với giết người ngẫu nhiên, thì có kế hoạch mượn dao giết người ngược lại khiến tôi dễ chấp nhận hơn. Haiz, một cô gái đang tuổi xuân thì, cứ thế mà mất mạng.”

“……”

“Sếp Tể?” Xa Nhuệ chạy tới từ hướng phòng thẩm vấn.

“Tới ngay.” Tể Phong gật đầu với Xa Nhuệ, sau đó quay sang nói với Đổng Thạc và Lư Linh Vận: “Vụ án là vậy đó, hai người đã đến rồi, nếu muốn thì giúp một tay cũng được.” Nói xong, lập tức dẫn Xa Nhuệ rời đi.

“Sao, em có muốn xem thử không?” Đổng Thạc không vội đuổi theo mà quay đầu hỏi Lư Linh Vận: “Tuy rằng anh không cảm thấy vụ án này liên quan đến ‘thời gian’, nhưng cuộc gọi đó khiến anh không thể không để ý.”

“Ừm……” Lư Linh Vận xoa cằm suy tư.

“À phải rồi.” Đổng Thạc sực nhớ ra điều gì đó, anh đổi chủ đề, tháo xâu chìa khóa trên thắt lưng xuống: “Đồ của em, quên trả cho em.” Là ống tiêm và mặt dây chuyền mà Lư Linh Vận để lại không lâu trước kia.

“Cảm ơn.” Lư Linh Vận nhận lấy hai thứ ấy, đeo dây chuyền lên cổ: “Đi thôi, đi xem một chút.” Nói đoạn, lập tức đi về hướng Tể Phong và Xa Nhuệ vừa rời đi.

“Được.”

Nhưng chưa đi được mấy bước, Đổng Thạc vừa chạy bộ đuổi kịp Tể Phong, định hỏi thêm chi tiết vụ án, thì điện thoại của Lư Linh Vận vang lên. Cô dừng bước, một tay nghe điện thoại, một tay nhét mặt dây chuyền vừa đeo lại vào cổ áo.

Xa Nhuệ đang nói chuyện với Tể Phong cách đó không xa, khi nhìn thấy động tác của Lư Linh Vận, hay nói đúng hơn là nhìn thấy thứ Lư Linh Vận nhét vào cổ áo, không khỏi ngẩn người một chút. Chỉ tiếc rằng, những người có mặt lúc đó, không ai chú ý đến chi tiết nhỏ này.

“Chị Toa?” Lư Linh Vận nghe điện thoại, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, sau khi phát hiện người gọi là Bành Toa, giọng điệu của cô trở nên không mấy thân thiện.

“Vận Vận, em đang ở đâu?” Bành Toa vừa mở miệng đã hỏi một cách thẳng thừng.

“Cục cảnh sát.” Bị hỏi như vậy, giọng điệu của Lư Linh Vận càng không tốt.

“Trở về.” Giọng điệu của Bành Toa vẫn chắc nịch: “Bây giờ, lập tức, lập tức rời khỏi cục cảnh sát, về Chuyển Tiếp ngay.”

“Tại sao?”

“…… Không tại sao cả.”

“Ồ.” Cạch, cảm xúc bốc đồng lấn át lý trí, khiến Lư Linh Vận tức giận tắt máy.

Đổng Thạc bị cuộc trò chuyện nồng nặc mùi thuốc súng này hấp dẫn, hai ba bước chạy về phía Lư Linh Vận, quan tâm hỏi một câu: “Chị họ của em hả? Làm sao thế?”

“Chị ấy không phải chị họ của tôi, chúng tôi không có quan hệ huyết thống, trước kia tôi nói thế để lừa anh và Tường Bình thôi.” Lư Linh Vận vẫn tức giận.

“Thôi được rồi, thật thật giả giả, giả giả thật thật.” Đổng Thạc bị dáng vẻ hơi chu môi giận hờn của Lư Linh Vận chọc cười, buộc miệng nói: “Lần trước em trai em mang chai nước mà cô ấy uống và tóc của em đưa cho anh, nhờ anh làm giám định huyết thống, nếu hai người không phải bà con, anh sẽ không mang họ Đổng.”

“Cái gì?” Ai ngờ, sau khi nghe câu nói vô tình này, Lư Linh Vận chợt phản ứng dữ dội, nắm lấy cánh tay Đổng Thạc, cách ống tay áo khiến tay anh đau nhói: “Anh nói cái gì? Giám định huyết thống?”

“Đúng vậy, huyết thống……”

Bên kia, bàn tay đang nắm chặt cánh tay Đổng Thạc của Lư Linh Vận run rẩy.

Sếp là cậu của chị Toa, nếu chị Toa thật sự là chị họ của mình, vậy sếp chính là…… Nghi ngờ mà bây lâu nay mình luôn không dám đối mặt……

Không biết là ông trời trêu ngươi, hay có những thứ đến lúc phải phơi bày ra ánh sáng, điện thoại của Tiểu Dương từ trung tâm giám định pháp y vừa hay gọi đến.

Đổng Thạc nâng trái tim đang đập thình thịch, thận trọng nhận điện thoại dưới ánh mắt nóng rực của Lư Linh Vận.

“Alo, anh Thạc à, hai ống máu mà lần trước anh nhờ em kiểm tra, có kết quả rồi. Tên Hứa Quân Duệ và Lư Linh Vận phải không?”

“…… Phải.” Đổng Thạc tránh ánh mắt của Lư Linh Vận, anh biết, dù cách điện thoại, nhưng chắc chắn Lư Linh Vận nghe được nội dung cuộc trò chuyện.

“Hứa Quân Duệ và Lư Linh Vận, nếu mẫu của anh không có sai sót gì, theo kết quả, hai người trăm phần trăm là quan hệ cha con.”

Hứa Quân Duệ và Lư Linh Vận, cha con.

Mấy chữ ngắn ngủi này, như sét đánh ngang tai, giáng mạnh vào não bộ của Lư Linh Vận, khiến cô loạng choạng, đầu óc trống rỗng. Dù không ít lần đoán già đoán non, ảo tưởng về khả năng này, dù cô đã tự cho rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận mọi cú sốc……

—— Lúc đó có nhiều người trong thôn nói, thật ra mẹ tôi là con dâu mà ông nội mua từ tay bọn buôn người, bà ấy vốn là người thành phố……

Đúng vậy, bà ấy vốn bị bọn buôn người bán đi mà.

—— Tên khốn đó đánh rất tàn nhẫn, cứ như không phải con ruột……

—— Bà ấy bị bắt cóc vào tháng 4 năm 1995, tháng 5 được bán tới nhà họ Lý, tháng 2 năm 1996 sinh ra tôi. Đúng là…… chắc anh đã nghe Tường Bình kể rồi? Trong thôn có lời đồn rằng tôi không phải con ruột của Lý Phúc.

Đúng vậy, chứ sao nữa, bởi vì không phải con ruột mà.

—— Chú có con sao?

—— Có, có chứ, nhưng chú nợ nó rất nhiều rất nhiều, chú có lỗi với nó, cả đời cũng không trả hết, mãi mãi không trả hết……

Không thể trả hết sao?

—— Vì vậy chú nghĩ, nhất định chú phải chấm dứt ý nghĩ ngu ngốc này ở đời mình, nhất định chú sẽ không đối xử với con mình như thế, nhưng chú…… không làm được……

Đúng vậy sao?

—— Cầm lấy, cho con.

—— Chú có con mà.

—— Chú muốn cho con.

Cho…… con sao?

Lư Linh Vận giật sợi dây chuyền xuống, ném mạnh xuống đất, không nói hai lời, cũng không quan tâm phương hướng, cắm đầu chạy.

“Linh Vận!!” Đổng Thạc vội nhặt sợi dây chuyền lên rồi đuổi theo.

“Dừng!” Nhưng anh chỉ nghe Lư Linh Vận thốt ra một chữ, sau đó cả thế giới đều bất động.

Trong Tĩnh Giới, Lư Linh Vận là người duy nhất có thể cử động, cô bất chấp tất cả lao vào một căn phòng nhỏ, cuộn người trong góc.

Đúng vậy, cô từng không ít lần hy vọng Lý Phúc không phải cha mình, cũng từng lén lút ảo tưởng rằng Hứa Quân Duệ, người luôn mỉm cười trêu chọc cô, chế giễu cô, lừa gạt cô, chê cô ngốc, chê cô chậm, chê cô nợ nần, chê cô phiền phức, nhưng cũng dùng tay xoa đầu cô, dùng cách của riêng mình ở bên cô lúc cô khổ sở khó chịu, mang đến cho cô cảm giác an toàn và ấm áp, sẽ là cha cô.

Nhưng khi Hứa Quân Duệ thật sự trở thành cha cô, một người vứt con gái và người yêu vào tay ác quỷ mười mấy năm, lợi dụng cha của người yêu và năng lực của con gái, thậm chí sự ra đời của “con gái” cũng được sắp đặt, tất cả chỉ vì mục đích hư vô kia…… Đối với người cha ấy, Lư Linh Vận không biết mình nên làm gì.

Cô cứ cuộn tròn trong góc đó, nhớ lại từng kỷ niệm với Hứa Quân Duệ trong những năm qua, mặc cho đôi mắt không thể rơi lệ trở nên đỏ hơn, đỏ hơn, mặc cho thân thể đã không thể ngồi vững run rẩy hơn, run rẩy hơn…

Một giờ trong Tĩnh Giới trôi qua lúc nào không hay, thời gian bắt đầu chuyển động, thế giới bắt đầu vận hành. Ngay bên cạnh căn phòng mà Lư Linh Vận đang cuộn tròn, đã xảy ra những chuyện không ai ngờ, cánh cửa mở ra, camera giám sát hỏng, có người ngã xuống, có người đến bên Lư Linh Vận.

“A ——”

Bịch!

Lư Linh Vận bị một tiếng thét chói tai và tiếng vật nặng rơi xuống đánh thức tinh thần, ngay sau đó, cô phát hiện trong tay mình cầm một con dao Thụy Sĩ, bên chân cô là một người đàn ông ngã xuống, trên cổ có một vết dao sâu, máu đang phun ra ngoài, đồng thời, những thứ nóng hổi đỏ tươi cũng xuất hiện trên lưỡi dao, trên tay, trên quần áo, trên mặt cô……

“Giết…… giết người rồi!!”

Không lâu sau khi câu nói này vang lên, Lư Linh Vận đang trong cơn hoảng hốt bị một đám người đoạt lại con dao, bụng và đầu gối chịu mấy cú đá mạnh, hai tay bị kéo ngược ra sau, còng lại. Đến lúc này, Lư Linh Vận mới nhìn rõ thi thể nằm trên sàn, chính là “tên điên” vừa dừng bước trước mặt cô.

Cô không phản kháng, khi ngã xuống thậm chí không thể kêu đau, bởi vì trái tim cô hoàn toàn không ở nơi đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK