Thương Thương dở khóc dở cười nhìn hai người bạn thân rời đi, buổi sáng không có việc gì lại nằm gục ngủ thêm một giấc.
Ngủ gục lúc nào cũng không thoải mái, chỉ chợp mắt một lát tỉnh dậy đã thấy khó chịu khắp người, lại đi dạo một vòng, trong lòng cứ thấp thỏm chờ đợi, không biết khi nào Bùi Nghiễn Lễ sẽ đến.
Lại ngại không dám nhắn tin hỏi, sợ giống như đang hối thúc anh .
Sau một vòng quay lại phòng bệnh, Bùi Nghiễn Lễ đã ở trong đó. Thấy Thương Thương mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, anh hỏi: “Em đi đâu vậy? Anh đang định đi tìm em đây.”
Thương Thương cười mắt cong cong: “Ngồi không cũng chán, nên em lên sân thượng đi dạo một vòng. Sao anh tới sớm vậy?”
Vẫn chưa tới mười hai giờ mà.
Bùi Nghiễn Lễ lại nhìn Thương Thương lần nữa, thấy sắc mặt cô hồng hào, trông rất khỏe mạnh, anh cũng yên tâm phần nào: “Hôm nay vết thương còn đau không?”
Thương Thương bật cười: “Sao anh giống y chang bố em vậy, bố em sáng giờ gọi ba cuộc điện thoại hỏi em có đau không?”
Bùi Nghiễn Lễ sững người rồi cũng bật cười:
“Mau rửa tay ăn cơm thôi, xem có phải món bánh bao thịt bò em thích không.”
Thương Thương đi rửa tay rồi quay lại ngồi xuống ghế sofa cùng Bùi Nghiễn Lễ. Tay cô vẫn còn đau, nhưng vẫn cố gắng gắp thức ăn, cô ngại không dám để anh đút cho ăn.
Cô ăn vốn chậm, Bùi Nghiễn Lễ cũng theo tốc độ của cô, vừa ăn vừa trò chuyện: “Vết thương của em, anh có tìm hiểu rồi, phải kiêng đồ cay, nên anh không bỏ tiêu vào. Đợi khi nào em khỏi, anh sẽ đưa em đến tiệm ăn, bánh bao mới ra lò chắc sẽ ngon hơn.”
Thương Thương gật đầu liên tục: “Đúng vậy, mỗi lần em đến tiệm, một mình em ăn hết một xửng luôn.”
Bùi Nghiễn Lễ lấy ra một hộp sữa: “Vết thương em, uống sữa được không?”
Thương Thương gật đầu: “Uống được mà.”
Bùi Nghiễn Lễ cắm ống hút vào hộp sữa, vừa định đưa cho Khương Tri Tri thì Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni vội vã xông vào, sau lưng còn có Nghiêm Siêu.
Thương Thương kinh ngạc nhìn ba người với vẻ mặt mỗi người một kiểu: “Sao các cậu vậy? Manh Manh, cậu với Giai Giai làm xong việc rồi à?”
Nghiêm Siêu có chút ngượng ngùng gãi mũi, rồi nhìn Thương Thương: “Nghe nói cô bị thương, giờ sao rồi? Đỡ hơn chưa?”
Thương Thương gật đầu liên tục: “Đỡ nhiều rồi. Sao các cậu lại gặp nhau vậy? Ăn cơm chưa?"
Đỗ Manh Manh thở dài, có chút bất lực nhìn Nghiêm Siêu rồi kể với Thương Thương: “Tớ với Giai Giai đến tìm Thời Kiến, hai đứa cãi nhau với anh ta ngay trước cửa cơ quan, không hiểu sao Nghiêm Siêu từ đâu xuất hiện, lao vào đánh Thời Kiến một trận.”
Nghiêm Siêu xuýt xoa: “Không phải, cậu nói thế không có lương tâm rồi, tớ thấy hai cô gái bị một gã đàn ông ức hiếp, chẳng lẽ lại đứng nhìn? Vậy còn là người sao?”
Đỗ Manh Manh đau đầu: “Anh ta dám động thủ sao? Bọn tôi đến đòi tiền, giờ anh đánh anh ta xong, tên vô lại đó cũng nhập viện luôn, còn đòi tôi bồi thường viện phí nữa.”
Nghiêm Siêu hơi nổi cáu, trừng mắt nhìn Đỗ Manh Manh: “Ý cô là tôi lo chuyện bao đồng à? Nếu tôi mà lại xen vào chuyện của cô lần nữa, thì tôi là chó, chạy một vòng quanh Tam Hoàn mà sủa.”
Vương Giai Ni vội vàng can ngăn: “Không không, Manh Manh không có ý đó đâu, bọn tôi cũng biết anh có lòng tốt, chỉ là giờ mọi chuyện hơi rắc rối.”
Tính Nghiêm Siêu có phần bộc trực: “Rắc rối gì chứ? Chẳng phải là tiền sao? Đỗ Manh Manh, cô nói đi, bao nhiêu tiền, tôi đền.”
Đỗ Manh Manh cũng tức giận: “Có tiền là giỏi lắm à? Tôi có nhờ anh giúp sao? Anh lại nổi giận với tôi, dựa vào cái gì chứ?”
Thương Thương phần nào hiểu ra, nhìn hai người như gà chọi: “Hay là hai người ngồi xuống bình tĩnh một chút? Đừng vì nóng giận mà nói mấy lời bốc đồng, sau này sẽ hối hận đấy.”
Bùi Nghiễn Lễ liếc nhìn Nghiêm Siêu, gắp bánh bao cho Thương Thương: “Ăn cơm trước đi, để nguội mất ngon.”
Nghiêm Siêu đập tay lên trán: “Trời ơi, tôi thật chẳng ra gì, đến thăm bệnh mà lại ồn ào trong phòng bệnh. Chu Tri Ý, cô đừng để ý tôi, cứ ăn đi.”
Thương Thương đâu còn dám ăn: “Mọi người ngồi xuống đi, uống miếng nước cho bình tĩnh lại.”
Nghiêm Siêu cười: “Không cần, không cần, tôi rất bình tĩnh. Mọi người cứ ngồi đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc, Lão Bùi, ra ngoài với tôi một lát.”
Bùi Nghiễn Lễ nhìn Thương Thương: “Em cũng khuyên Đỗ Manh Manh một chút đi, anh ra ngoài khuyên Nghiêm Siêu.”
Lại nhìn vào hộp cơm, trong đó là những chiếc bánh bao thịt bò: “Nhớ ăn nhiều vào, có dinh dưỡng thì vết thương mới mau lành.”
Dù có cãi vã thế nào, thì ăn cơm của Thương Thương vẫn quan trọng nhất.
Sau khi Bùi Nghiễn Lễ và Nghiêm Siêu ra ngoài, Thương Thương thở dài: “Manh Manh, cậu sao vậy, giống như ăn phải thuốc nổ? Thật ra Nghiêm Siêu cũng có lòng tốt mà, anh ấy đâu biết chuyện gì đã xảy ra.”
Đỗ Manh Manh ngồi phịch xuống, mắt đỏ vì tủi thân: “Thương Thương, thật ra tớ cũng không trách Nghiêm Siêu, chỉ là hơi xấu hổ thôi, dù sao cũng là bạn học, quan hệ còn khá tốt, để anh ấy thấy mình không ra gì như vậy… tớ cũng cần chút tự trọng mà.”
Vương Giai Ni thở dài: “Cậu cũng vậy, giờ này rồi mà còn cần cái gì tự trọng? Cậu mắng Nghiêm Siêu những lời đó thật sự rất đau lòng.”
Đỗ Manh Manh mím môi không nói gì, Thương Thương hỏi Vương Giai Ni: “Thời Kiến sao rồi? Vết thương nặng lắm không?”
Vương Giai Ni hừ một tiếng: “Nặng được bao nhiêu? Giờ đang nói là chóng mặt buồn nôn, đang kiểm tra ở dưới lầu. Mẹ anh ta thì đi theo, chắc là nghe phải đòi năm mươi vạn sợ quá, định giả vờ bệnh để chuồn tiền.”
Đỗ Manh Manh lúc này rất tức giận: “Không thì bỏ luôn năm mươi vạn, tớ tìm người đánh anh ta thành tàn tật.”
Vương Giai Ni đau đầu: “Được rồi, được rồi, đừng nói mấy lời khí thế nữa, lát nữa tớ qua xem một chút, cậu đừng xuất hiện, Nghiêm Siêu cũng không cần qua, tránh để Thời Kiến và cái mẹ vô lại của anh ta lại gây chuyện.”
Thương Thương đẩy hộp cơm với bánh bao qua trước mặt Đỗ Manh Manh: “Bánh bao, ăn một chút đi. Cãi nhau cũng không giải quyết được vấn đề, ăn cho no rồi tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Đỗ Manh Manh lập tức lấy đôi đũa dùng một lần, gắp bánh bao và bắt đầu ăn.
Hạt Dẻ Rang Đường
Vương Giai Ni cười khổ: “Cậu đúng là ăn được đấy. Tớ nói này, lát nữa cậu phải xin lỗi Nghiêm Siêu đấy, ngoài miệng cậu mắng Nghiêm Siêu thậm tệ thế mà anh ấy còn không giận.”
Đỗ Manh Manh im lặng một chút: “Tớ biết là mình quá đáng, thực ra lúc đó… tớ cũng không biết sao lại buột miệng những lời khó nghe như vậy, có lẽ là tức giận vì xấu hổ, không muốn để người quen thấy mặt yếu đuối của mình.”
Thương Thương vỗ vai cô: “Cậu và Nghiêm Siêu hồi cấp ba đã là bạn tốt rồi, suốt bao năm qua vẫn giữ liên lạc, anh ấy chắc chắn hiểu rõ chuyện của cậu, đâu có gì phải xấu hổ đâu, chỉ là gặp phải tên khốn thôi.”
Vương Giai Ni đồng tình: “Cứ như tôi là Nghiêm Siêu, lúc nãy đã quay người đi rồi, còn đến đây thăm bệnh, tính tình anh ấy thật tốt, anh ấy là cái loại công tử đích thực mà có thể nhẫn nhịn được như vậy, chứng tỏ anh ấy thật sự coi cậu là bạn.”
Đỗ Manh Manh suy nghĩ một lúc: “Tớ sẽ qua xin lỗi anh ấy.”
“Không cần đâu, tôi không phải người nhỏ mọn đến mức cần một cô gái xin lỗi mình.”
Nghiêm Siêu đứng ngoài cửa phòng bệnh, khoanh tay, còn Bùi Nghiễn Lễ thì đứng phía sau, tay cắm vào túi quần…