Mục lục
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương Thương căn bản không cho Thẩm Phàm Tinh cơ hội nói thêm lời nào, vội vội vàng vàng cúp máy.

 

Gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn nóng bừng, Thẩm Phàm Tinh này! Trong lòng lại thầm may mắn, may mà Thẩm Phàm Tinh không có ở Bắc Kinh, nếu gặp mặt thì chắc chắn càng không tha cho cô.

 

Sao lại có người con gái mạnh mẽ kỳ lạ đến thế chứ.

 

Không lâu sau khi cúp máy, Đỗ Manh Manh gọi tới, nói đang tìm công ty giúp việc để chuyển nhà, định sửa sang lại căn hộ của mình một chút.

 

Nhắc đến chuyện sửa nhà, Thương Thương lại nhớ ra vẫn chưa thiết kế nhà cho Bùi Nghiễn Lễ.

 

Đỗ Manh Manh oa oa than phiền một hồi:

 

“Giờ mỗi lần bước vào nhà là thấy buồn nôn, tớ ghét cái nhà này lắm, cậu nói xem, có nên bán đi luôn không?”

 

Thương Thương thấy cũng chẳng sao:

 

“Cậu có thiếu tiền đâu, mua thêm cái khác rồi bán cái này đi là xong, không thì cái nhà này mãi mãi là cái gai trong mắt, nhìn phát bực.”

 

Đỗ Manh Manh lập tức quyết định:

 

“Được, vậy thì bán đi.”

 

Thương Thương chợt nhớ đến Nghiêm Siêu:

 

“Cậu có thể nhờ Nghiêm Siêu giúp mà, nhà anh ấy làm bất động sản mà.”

 

Đỗ Manh Manh ậm ừ im lặng một lúc:

 

“Hôm nay tớ vừa mắng anh ấy một trận, để hôm khác đi. Mà này, nhà cậu của cậu không phải cũng làm à? Đến lúc đó cậu giúp tớ lấy một căn nhà đẹp từ công ty cậu của cậu nha.”

 

Thương Thương vui vẻ đồng ý:

 

“Được thôi, chắc chắn sẽ lấy giá nội bộ cho cậu. Mà sao lại mắng Nghiêm Siêu nữa vậy?”

 

Đỗ Manh Manh nghĩ lại vẫn thấy Nghiêm Siêu có vấn đề:

 

“Sáng sớm gửi mấy cái truyện cổ tích về thỏ trắng cho tớ, còn bắt tớ đoán cuối cùng con thỏ nói gì! Có phải bị ngốc không? Người gì đâu mà trẻ con vậy, thế mà cũng làm ăn được à?”

 

Thương Thương đoán được:

 

“Cậu có từng nghĩ thỏ trắng có thể đã nói: ‘Tớ thích cậu’ không?”

 

Đỗ Manh Manh sững người, hét lên:

 

“Thương Thương! Cậu đang nói chuyện cười nhạt đó hả? Thôi thôi, để tớ xử lý đống rác trong nhà trước đã.”

 

Thương Thương cúp máy, lắc đầu liên tục. Cái cô nàng Đỗ Manh Manh này, rốt cuộc có hiểu được tấm lòng của Nghiêm Siêu không vậy?

 

Ban đầu cô định ngủ một giấc trưa, thì Tô Ly lại gọi điện đến, nói tiểu Hắc nhà nuôi vừa đẻ trứng, rủ Thương Thương qua xem.

 

Tiểu Hắc là một con rắn hổ mang đen, cực độc, nhưng Thương Thương và Tô Ly lại rất thích nó.

 

Từ nhỏ Thương Thương đã không sợ mấy con vật này, còn Tô Ly thì ngày nào cũng nghiên cứu.

 

Thương Hành Châu để chiều ý Tô Ly còn xây riêng một biệt thự ở ngoại ô, nuôi toàn mấy loại côn trùng, rắn độc.

 

Thương Thương rất hứng thú:

 

“Cháu muốn qua, mợ à, đợi cháu bắt xe nha.”

 

Tô Ly cười:

 

“Bắt gì mà bắt, đợi mười phút, mợ qua đón. Mẹ cháu nói với mợ rồi, dạo này cháu không được lái xe.”

 

Tô Ly nói mười phút là đúng mười phút sau đã đến dưới lầu.

 

Thương Thương vừa lên xe đã vội hỏi:

 

“Đẻ mấy quả trứng vậy ạ?”

 

Tô Ly cười:

 

“Hai quả, kỳ lạ thật, tưởng là sẽ đẻ nhiều cơ, nuôi bao nhiêu năm rồi mà cũng là đồ vô dụng.”

 

Thương Thương suy nghĩ một chút:

 

“Có khi là rắn đực chất lượng kém quá?”

 

Tô Ly cũng không rõ:

 

“Xem hai quả trứng này có nở được không, không được thì đổi chồng cho nó.”

 

Thương Thương cười khúc khích:

 

“Hai con rắn ở với nhau bao nhiêu năm rồi, mợ nỡ chia rẽ chúng nó sao?”

 

Tô Ly cũng cười, chợt nhớ ra chuyện:

 

“Còn cháu và cái anh giáo sư đại học kia thì sao rồi? Không phải hôm nay đi nghe giảng à?”

 

Thương Thương mím môi cười, khuôn mặt ửng hồng, Tô Ly nhìn là biết ngay:

 

“Tốt quá nhỉ, sau này dẫn về cho mọi người xem mặt nhé. Cậu của cháu còn nói, nếu cháu kết hôn thì sẽ tặng một căn tứ hợp viện.”

 

Thương Thương vội xua tay:

 

 

“Không cần đâu ạ, bọn cháu có nhà ở rồi.”

 

Tô Ly cười to:

 

“Xem ra thật sự muốn lấy người ta rồi? Nhưng nhà nhiều cũng chẳng sao, đều là tài sản cả. Tiểu Vũ với Tri Uẩn thì ở trong quân đội, cậu của cháu mua nhà suốt ngày cũng không biết cho ai.”

 

Con trai của bà và Thương Hành Châu đang học tiến sĩ ở học viện quân sự, thời gian ngắn sẽ không rời quân đội.

 

Mà Thương Hành Châu thì lại là người cuồng mua sắm, thích mua nhà, mua đất, mua trang sức, đồ cổ, mua khắp thế giới, đồ đạc trong nhà sắp đủ mở bảo tàng mini rồi.

 

Nhưng đám con cháu trong nhà dường như lại chẳng mấy hứng thú với tiền tài, khiến Thương Hành Châu rất phiền lòng.

 

Thương Thương bật cười:

 

“Cậu đã tặng cháu rất nhiều rồi mà, xe cháu đi bây giờ cũng là cậu tặng đó.”

 

Nhắc đến xe, Tô Ly lại nhớ ra chuyện:

 

“À đúng rồi, cậu của cháu lại đặt thêm cho cháu một chiếc nữa, phải nửa năm mới về. Hôm qua ông ấy còn nói, không biết có kịp lúc cháu kết hôn không nữa.”

 

Thương Thương: “……”

 

“Mợ à, mợ bảo cậu bớt phô trương một chút đi, chắc cháu cũng chưa kết hôn sớm thế đâu, mấy chuyện này không cần vội.”

 

Tô Ly không để tâm:

 

“Mua rồi thì cứ nhận, dù sao cậu cháu cũng thích mua sắm, để ông ấy mua cho vui.”

 

Thương Thương cười vui vẻ:

 

“Cái thói quen đó của cậu, cũng đáng yêu mà.”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Hai người vừa trò chuyện vừa đến biệt thự ở vùng ngoại ô. Nơi này có hệ thống an ninh rất chặt, còn mời cả nhân viên chuyên ngành thú y để chăm sóc và vệ sinh khu vực.

 

Mấy con vật trong nhà đều được nhốt trong lồng rất kiên cố, vì toàn là loài cực độc, nếu chạy ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.

 

Thương Thương nhìn hai quả trứng rắn, thấy rất thú vị:

 

“Có lẽ là lứa đầu nên ít trứng, sang năm chắc sẽ nhiều hơn.”

 

Đã đến rồi, cô lại lần lượt đi thăm tất cả mấy con vật nhỏ, còn bế ra sờ vuốt, trêu chọc chúng.

 

Tô Ly nhìn Thương Thương nhẹ nhàng ôm con rắn độc to bằng cánh tay như đang chơi với thỏ bông, không hề có cảm giác lạc quẻ chút nào.

 

Bà có chút tò mò:

 

“Thương Thương này, sau khi kết hôn, cháu có muốn nuôi mấy con này ở nhà không?”

 

Thương Thương lắc đầu:

 

“Không được đâu, chắc là Bùi Nghiễn Lễ sẽ sợ đấy ạ. Mà nuôi ở nhà, lỡ chạy mất thì phiền lắm.”

 

Tô Ly cười hỏi:

 

“Giáo sư Bùi biết cháu có sở thích này chưa?”

 

Thương Thương hơi ngập ngừng: “Chưa ạ.”

 

Bỗng dưng cô nghĩ đến, nếu Bùi Nghiễn Lễ biết cô thích mấy loài vật thế này, liệu có thấy cô kỳ quái, đáng sợ không?

 

Đúng lúc đang nghĩ thì Bùi Nghiễn Lễ nhắn tin, hỏi cô đang làm gì, bên anh vừa xong việc.

Thương Thương nhìn con rắn quấn trên tay, nhắn lại:

 

“Em đang ở nhà mợ, ngắm mấy con thú nhỏ.”

 

Thôi kệ, không để anh thấy, thì anh cũng chẳng sợ.

 

Bùi Nghiễn Lễ cũng không suy nghĩ gì nhiều, anh thật sự nghĩ “thú nhỏ” là kiểu như thỏ hay chó con gì đó.

 

Anh nhắn tiếp, hỏi có muốn anh đến đón không:

 

“Nghiêm Siêu nói tối nay cùng ăn cơm, cậu ấy mời cả Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni, em có đi không?”

 

Thương Thương suy nghĩ một chút:

 

“Có đi, địa chỉ ở đâu vậy? Để em bảo mợ đưa em qua.”

 

Nhưng Bùi Nghiễn Lễ lại nhất quyết muốn tự đến đón cô. Thương Thương nghĩ một lúc, quyết định bảo anh đến nhà cậu trong thành phố đón.

 

Tô Ly thấy Thương Thương đang nhắn tin, trên mặt luôn nở nụ cười, liền đoán ngay là đang nói chuyện với bạn trai:

 

“Một lát nữa đi hẹn hò à?”

 

Thương Thương gật đầu:

 

“Mợ đưa cháu đến nhà mợ đi, rồi Bùi Nghiễn Lễ sẽ đến đón cháu ở đó.”

 

Tô Ly liếc nhìn bộ đồ trên người Thương Thương:

 

“Vậy thì mình đi luôn nhé, đến nhà mợ tắm rửa một cái đã. Không thì người toàn mùi mấy con vật nhỏ này, về là cậu cháu lại chê mợ cho coi.”

 

Thương Thương nghĩ cũng hợp lý, dù sao mợ cũng giỏi y thuật, có thể giúp cô tắm rửa, xử lý vài vết thương nhỏ.

 

Hơn nữa, trong nhà mợ cũng có sẵn quần áo của cô, rất tiện…

 

Chẳng ngờ, vừa bước ra khỏi biệt thự, cô đã thấy xe của Bùi Nghiễn Lễ đậu ở đó…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK