Bùi Nghiễn Lễ ngẩn người trong chốc lát, kích động ôm chầm lấy Thương Thương, nhẹ nhàng tránh chỗ vết thương của cô:
“Thương Thương, anh… anh thật sự rất vui.”
Thương Thương mỉm cười, đưa tay ôm eo anh:
“Bùi Nghiễn Lễ, có một quy định đấy, anh phải suy nghĩ kỹ càng nha.”
Bùi Nghiễn Lễ ngơ ngác:
“Quy định gì cơ?”
Thương Thương dụi mặt vào n.g.ự.c anh, vui vẻ nói:
“Nghiêm cấm trả hàng, hậu quả rất nghiêm trọng đó.”
Bùi Nghiễn Lễ bật cười khẽ, lồng n.g.ự.c rung lên:
“Không trả đâu, em là bảo vật anh mong mỏi suốt mười năm, sao anh có thể nỡ lòng trả hàng chứ?”
Thương Thương mím môi cười, Bùi Nghiễn Lễ lui ra một chút, cúi đầu hôn lên trán cô, đôi môi ấm áp lại rơi lên giữa lông mày cô, rồi cuối cùng dừng lại trên môi.
Đó là một nụ hôn rất cẩn trọng và trân trọng, không dám dùng lực, sợ làm đau cô.
Trong hành lang có học sinh và giáo viên đi ngang, tiếng bàn luận đề tài ngày càng rõ, khiến tim Thương Thương đập nhanh, nắm chặt áo anh.
Bùi Nghiễn Lễ kìm nén hôn nhẹ cô, nén dục vọng:
“Không còn sớm nữa, anh đưa em đi ăn trước nhé?”
Thương Thương đỏ mặt gật đầu: “Vâng.”
Son môi trên miệng cô đã bị ăn mất, giờ đây lại là một màu đỏ rực khác, mang theo ánh nước long lanh.
Khiến Bùi Nghiễn Lễ không nhịn được nuốt nước bọt, đưa tay lau vết son lem ở khóe miệng cô.
Thương Thương lúc này mới nhận ra, ngẩng đầu nhìn môi anh, cũng không nhịn được mà bật cười, vô cùng quyến rũ, vươn tay lau giúp anh:
“Mau đi thôi, lát nữa có người thấy đấy.”
Bùi Nghiễn Lễ hài lòng nắm tay Thương Thương rời khỏi văn phòng, đi thẳng đến căng tin.
Học sinh qua lại đều thấy, trong đó có cả những người vừa tham gia tiết học. Một người bạo gan hô lên:
“Giáo sư Bùi, thầy tỏ tình thành công rồi ạ?”
Bùi Nghiễn Lễ giơ tay hai người đang nắm chặt, gật đầu cười: “Đúng vậy.”
Đám học sinh cười ồ lên:
“Vậy bọn em có thể gọi là sư mẫu rồi chứ?”
“Sư mẫu trông trẻ quá, là sinh viên trường mình sao?”
“Sư mẫu, lúc nào hai người cưới nhớ mời bọn em nhé, bọn em là bà mối đó.”
Thương Thương đỏ mặt nhưng vẫn cười đáp lại:
“Tôi không phải sinh viên đâu, tôi tốt nghiệp mấy năm rồi.”
Mọi người cười ha hả, Bùi Nghiễn Lễ thấy Thương Thương tự nhiên, không nhịn được mà bật cười:
“Xin lỗi, anh không biết tụi nhỏ lại nhiệt tình vậy.”
Thương Thương cười mắt cong cong:
“Không sao, hồi mình còn đi học chẳng phải cũng thích xem thầy cô yêu nhau sao?”
Bùi Nghiễn Lễ ngẩn người:
“Hình như anh không vậy, anh thích học hơn, rồi nhìn thành tích của em, lần nào em cũng xếp trước anh một bậc.”
Thương Thương tò mò:
“Sao em không phát hiện nhỉ?”
Bùi Nghiễn Lễ thấy rất dễ giải thích:
“Vì lúc đó em chỉ nhìn hai vị trí đầu thôi.”
Nói ra thì thành tích của hai người đã rất tốt rồi, một người thường xuyên hạng ba, người kia hạng tư, hai người đứng đầu lại là thiên tài, thành tích còn xuất sắc hơn.
Thương Thương nghĩ rồi thở dài:
“Người nhà em ai cũng nói em học giỏi, thành tích tốt nhất, nhưng em mãi chỉ đứng hạng ba toàn khối, em không cam tâm đâu.”
Bùi Nghiễn Lễ cười:
“Em đã rất giỏi rồi, hai người kia sau này đều ra nước ngoài cả.”
Thương Thương cười:
“Xin lỗi nhé, lúc đó giá mà em để ý đến anh thì hay biết mấy.”
Bùi Nghiễn Lễ lắc đầu:
“Thực ra vậy lại tốt, lúc đó ngoại hình của anh bình thường, còn bị mụn, em chắc chắn sẽ không thích đâu.”
Thương Thương không nhịn được cười, Bùi Nghiễn Lễ như vậy mà nói mình ngoại hình bình thường.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, đến căng tin lấy cơm, vừa xong thì Nghiêm Siêu gọi điện cho Bùi Nghiễn Lễ:
“Cậu đang ở đâu? Mau đến cứu tôi, tôi sắp c.h.ế.t rồi!”
Bùi Nghiễn Lễ sững người: “Cậu đang ở đâu?”
Nghiêm Siêu vừa khóc vừa nói:
“Tôi ở hội sở, Lão Bùi, mau đến cứu tôi, tôi thật sự khó chịu muốn chết.”
Bùi Nghiễn Lễ biết bữa cơm này không ăn được rồi:
“Chắc Nghiêm Siêu lại say rồi, anh phải qua đó xem thế nào.”
Thương Thương nhìn phần cơm vừa lấy xong:
“Chúng ta mang đi nhé, em đi cùng anh đến đó xem sao, nếu anh ấy chưa ăn thì chúng ta cùng ăn luôn.”
Bùi Nghiễn Lễ đi lấy hộp đựng, gói phần cơm lại, rồi cùng Thương Thương đến tìm Nghiêm Siêu.
Thương Thương thấy kỳ lạ:
“Giữa ban ngày ban mặt mà sao Nghiêm Siêu lại say rượu?”
Bùi Nghiễn Lễ nghĩ một lát, cũng không giấu Thương Thương:
“Em biết Nghiêm Siêu thích ai không?”
Thương Thương đã biết từ lâu:
“Đỗ Manh Manh chứ ai, nhưng sao anh ấy không tỏ tình nhỉ? Manh Manh cũng không hẳn là không thích anh ấy, chỉ là mấy năm qua hai người cứ làm bạn thân, cô ấy quen với cách ở bên như vậy rồi, nên mới bỏ qua cảm giác thích đó thôi.”
Bùi Nghiễn Lễ không ngờ Thương Thương lại nhìn nhận vấn đề như vậy:
“Cậu ấy không dám. Hồi cấp ba, Nghiêm Siêu từng viết thư tình cho Đỗ Manh Manh, nhưng bị thầy cô phát hiện.”
Thương Thương kêu lên một tiếng:
“Hóa ra là Nghiêm Siêu viết à? Đỗ Manh Manh từng rất giận chuyện đó, vì bị gọi phụ huynh.”
Bùi Nghiễn Lễ gật đầu:
“Đúng vậy, nên mấy năm nay Nghiêm Siêu chẳng dám tỏ tình, chỉ có thể nhìn Đỗ Manh Manh yêu người khác.”
Thương Thương thấy kỳ lạ:
“Hồi trước Manh Manh có người yêu, nhưng giờ chia tay rồi mà, chẳng phải có cơ hội rồi sao?”
Bùi Nghiễn Lễ cũng không hiểu Nghiêm Siêu nghĩ gì:
“Qua đó xem sao đi, chuyện tình cảm, cậu ấy vẫn rất yếu đuối.”
Hoàn toàn không giống tin đồn bên ngoài là một tay chơi đào hoa.
Hai người đến hội quán, Nghiêm Siêu lại uống quá chén, ngồi bệt dưới đất, ôm chai rượu, cầm điện thoại bấm loạn.
Bùi Nghiễn Lễ bất lực đi tới, giật lấy chai rượu:
“Cậu như vậy thì Đỗ Manh Manh làm sao thích cậu nổi?”
Nghiêm Siêu hoàn toàn không nhìn thấy Thương Thương, ôm lấy chân Bùi Nghiễn Lễ khóc hu hu:
“Lão Bùi, đời tôi khổ quá, thật sự quá khổ rồi.”
Khóc như cô dâu nhỏ bị uất ức vậy.
Thương Thương cũng thấy không đành lòng nhìn, thật muốn gọi Đỗ Manh Manh đến xem, cô ấy đã làm tổn thương Nghiêm Siêu đến mức nào.
Bùi Nghiễn Lễ ghét bỏ đẩy Nghiêm Siêu ra:
“Có người ở đây đấy, cậu có thể bình tĩnh lại được không?”
Nghe có người, Nghiêm Siêu lập tức tỉnh táo lại, lúc này mới thấy Thương Thương đang đứng bên cạnh Bùi Nghiễn Lễ, kêu “mẹ ơi” một tiếng, rồi vội bò dậy ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, có phần không thể tin được:
“Không phải, Lão Bùi, cậu đưa cô ấy tới làm gì? Sao không nói trước với tôi một tiếng?”
Thương Thương cong mắt cười nhìn Nghiêm Siêu, có chút trêu chọc:
“Vì anh phá hỏng buổi hẹn hò của tôi và Bùi Nghiễn Lễ đấy, chúng tôi chuẩn bị ăn trưa rồi, nhờ anh mà vẫn chưa được ăn.”
Nghiêm Siêu lau mặt, sốc nhìn Bùi Nghiễn Lễ:
“Cậu tỏ tình rồi, hai người thành đôi rồi?”
Bùi Nghiễn Lễ không muốn kích thích Nghiêm Siêu, nhưng vẫn không kiềm được muốn chia sẻ, đưa tay nắm lấy tay Thương Thương:
“Đúng vậy, sau này cậu phải gọi một tiếng ‘chị dâu’.”
Nghiêm Siêu hét lên một tiếng:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Tôi đã làm gì sai mà các người trừng phạt tôi thế này? Còn khoe tình cảm trước mặt tôi, các người muốn tôi sống sao nổi!”
Thương Thương tò mò hơn:
“Sao anh lại uống rượu giữa trưa thế? Manh Manh lại chọc giận anh à?”
Nghiêm Siêu lại buồn bã:
“Đỗ Manh Manh, đúng là trái tim sắt đá…”