Mục lục
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương Thương tò mò: “Manh Manh hôm nay chọc giận anh chuyện gì vậy?”

 

Hôm qua vẫn còn ổn mà, chẳng lẽ sáng nay Nghiêm Siêu tỏ tình với Đỗ Manh Manh rồi bị từ chối?

 

Nghiêm Siêu đưa điện thoại cho Thương Thương xem: “Tôi gửi cho cô ấy một tin nhắn, là một tin tỏ tình, vậy mà cô ấy trả lời lại, mắng tôi là đồ ngốc.”

 

Thương Thương cầm lấy điện thoại, xem tin nhắn hai người đã gửi. Nghiêm Siêu gửi một câu chuyện cười lạnh, kiểu cực kỳ khó hiểu, ngụ ý là “tớ thích cậu”.

 

Có lẽ Đỗ Manh Manh không hiểu được, chỉ thấy là một câu chuyện chán ngắt, nên nhắn lại hai chữ: “Đồ ngốc.”

 

Thương Thương vừa buồn cười vừa bất lực: “Chỉ vì vậy thôi sao? Vì chuyện đó mà anh uống rượu à?”

 

Nghiêm Siêu trừng mắt: “Thế còn chưa nghiêm trọng à?”

 

Thương Thương thở dài: “Anh… Nghiêm Siêu, anh có từng nghĩ rằng Đỗ Manh Manh là người tính cách thẳng thắn, vốn không hiểu mấy chuyện cười kiểu này đâu.”

 

Nghiêm Siêu sững sờ, như tỉnh nửa cơn say, quay sang nhìn Bùi Nghiễn Lễ: “Cậu xem thử đi, thật sự khó hiểu đến vậy sao?”

 

Thương Thương đưa điện thoại cho Bùi Nghiễn Lễ, anh cầm lấy nhìn thoáng qua, vẻ mặt khó nói nên lời: “Cậu lấy mấy cái này ở đâu vậy? Có chuyện gì sao không nhắn thẳng luôn đi?”

 

Nghiêm Siêu ngẩn người: “Không phải… mấy người thật sự không có chút khiếu hài hước nào cả, cái này không hay sao? Vừa hàm ý vừa thú vị.”

 

Thương Thương thở dài: “Anh nên bớt lướt mạng đi, có chuyện gì thì nói thẳng với Manh Manh.”

 

Bùi Nghiễn Lễ đẩy Nghiêm Siêu: “Dọn phòng lại đi, chúng tôi còn chưa ăn trưa mà.”

 

Nghiêm Siêu mặt ỉu xìu: “Vậy chúng ta đổi sang phòng bên cạnh đi.”

 

Sau khi chuyển sang phòng bên, Bùi Nghiễn Lễ mở hộp cơm, đưa đũa cho Thương Thương:

 

“Xem thử món ăn có nguội chưa? Nếu nguội để anh đem hâm lại.”

 

Thương Thương sờ vào bên ngoài hộp cơm: “Vẫn còn ấm, không cần hâm đâu, ăn luôn đi.”

 

Nghiêm Siêu tự giác ngồi xuống, nhìn Bùi Nghiễn Lễ gắp thức ăn cho Thương Thương, còn giúp gỡ xương cá, chống cằm nói:

 

“Lão Bùi, cậu… cậu đang học cách nuôi con gái à?”

 

Thương Thương phì cười: “Bảo sao anh không theo đuổi được Manh Manh.”

 

Nghiêm Siêu bất ngờ nhìn Thương Thương: “Cô nói xem, tôi phải làm gì mới theo đuổi được Đỗ Manh Manh? Tôi đối với cô ấy chưa đủ tốt sao? Cô nói đi, chỉ cần cô ấy gặp khó khăn, gọi một cú điện thoại, tôi sẽ bỏ hết công việc mà đến liền.”

 

Thương Thương nghiêm túc nhìn anh ta: “Nếu anh thật sự muốn theo đuổi Manh Manh, thì nên thay đổi cách hai người giao tiếp đi. Hai người giống như anh em ruột, anh bảo cô ấy sao có thể coi anh như một người đàn ông?”

 

Nghiêm Siêu tức nghẹn, cuối cùng giận dỗi cầm đũa lên ăn.

 

Thương Thương nghĩ một lúc rồi vẫn khuyên:

 

“Anh quen biết Manh Manh bao năm, chắc cũng rõ tính cô ấy thế nào rồi. Cô ấy hơi giống con trai, không để ý tiểu tiết, nhiều chuyện sẽ không nghĩ sâu xa đâu.”

 

“Anh biết tại sao cô ấy thích Thời Kiến không? Là vì Thời Kiến khiến cô ấy có cảm giác muốn bảo vệ.”

 

Nghiêm Siêu: “???”

 

Cuối cùng không nhịn được chửi một câu thô tục:

 

“Đầu óc cô ấy bị gì vậy? Còn bảo vệ người khác, với cái thân hình nhỏ xíu đó thì bảo vệ ai?”

 

Thương Thương vừa buồn cười vừa bất lực: “Thấy chưa, anh vẫn chưa đủ hiểu Manh Manh. Hãy tìm hiểu kỹ cô ấy, rồi thay đổi cách tiếp cận, thu hút sự chú ý của cô ấy.”

 

Đó là cách duy nhất cô có thể nghĩ ra lúc này, dù gì cô cũng không có nhiều kinh nghiệm yêu đương.

 

Nghiêm Siêu lặng lẽ ăn cơm, trong đầu suy nghĩ lời Thương Thương nói có bao nhiêu phần khả thi.

 

Cuối cùng quay sang nhìn Bùi Nghiễn Lễ: “Cậu thấy sao?”

 

 

Bùi Nghiễn Lễ nhìn Thương Thương một cái: “Cô ấy nói đúng, cậu có nhiều vấn đề, nên tự kiểm điểm lại đi.”

 

Nghiêm Siêu lại im lặng, còn chưa cưới mà Bùi Nghiễn Lễ đã học được cách nghe lời vợ rồi à?

 

Ăn trưa xong, buổi chiều Bùi Nghiễn Lễ phải họp, sợ Thương Thương đi theo sẽ thấy nhàm chán, nên quyết định đưa cô về nghỉ ngơi trước, tối xem có thể ăn tối cùng nhau hay không.

 

Thương Thương không có ý kiến, dù cô rất thích Bùi Nghiễn Lễ, nhưng lại là người lý trí.

 

Cô không có ý định bám lấy Bùi Nghiễn Lễ không buông: “Anh cứ đi làm việc đi, xong việc thì gọi cho em.”

 

Nhưng Bùi Nghiễn Lễ lại có chút không nỡ rời xa, đưa Thương Thương đến cổng khu nhà cô, nhìn cô chuẩn bị xuống xe, bất ngờ vươn tay kéo tay cô lại, nhẹ nhàng đưa cô về phía mình, cúi người hôn lên má cô một cái:

 

“Họp xong anh sẽ qua tìm em, được không?”

 

Thương Thương suy nghĩ một chút: “Được, em sẽ nói với bố mẹ là tối nay không ăn cơm ở nhà.”

 

Bùi Nghiễn Lễ đặt tay ra sau đầu cô, nghiêng người hôn lên môi cô.

 

 

Cách đó không xa, Chu Tây Dã đang ngồi trong xe, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc xe đậu bên kia đường. Thư ký bên cạnh nhắc nhở:

 

“Bộ trưởng Chu, cuộc họp hôm nay bị hoãn mười lăm phút, bên Bộ Quốc phòng có cuộc họp khẩn.”

 

Chu Tây Dã chỉ “ừ” một tiếng, xe tiếp tục lăn bánh, ông còn quay đầu lại nhìn, thấy Thương Thương xuống xe, chân mày mới giãn ra một chút.

 

Thư ký cũng không hiểu, vị Bộ trưởng luôn nghiêm túc này, vừa rồi hình như rất tức giận? Vì cuộc họp bị hoãn sao?

 

Sau khi Thương Thương xuống xe, cô vẫy tay với Bùi Nghiễn Lễ: “Anh mau đi làm đi, xong thì gọi cho em.”

 

Cô mỉm cười nhìn anh lái xe rời đi, rồi mới thong thả bước về nhà.

 

Về đến nhà, vốn định đi tắm, nhưng vì vết thương sau lưng không thể tự xử lý, đành phải đợi mẹ về rồi tính sau.

 

Cô nằm trên ghế sofa xem tivi, tiện tay nhắn tin cho Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni, chắc cả hai đang bận nên không ai trả lời.

 

Thương Thương nghĩ một lúc rồi nhắn thêm cho Thẩm Phàm Tinh.

 

Chưa đến năm phút, Thẩm Phàm Tinh đã gọi thẳng điện thoại.

 

Thương Thương vừa bắt máy, giọng nói sốt ruột của Thẩm Phàm Tinh đã vang lên: “Thế nào, thế nào rồi? Hai người chính thức bên nhau rồi à? Đã làm gì rồi hả?”

 

Nghe giọng điệu lả lơi của Thẩm Phàm Tinh, Thương Thương có hơi hối hận, lẽ ra không nên nhắn tin cho cô ấy.

 

Cô đổi đề tài: “Bao giờ em mới về? Chị bị thương rồi mà em cũng không chịu về thăm chị.”

 

Thẩm Phàm Tinh cười khanh khách: “Cục cưng của em ơi, không phải em không muốn về, là Chu Tri Uẩn giấu mất chứng minh thư của em rồi, em không về được.”

 

Thương Thương hừ cười: “Chính là em không muốn về, đúng không?”

 

Thẩm Phàm Tinh nằm trên sofa, vừa gặm táo vừa tán gẫu với Thương Thương. Được Chu Tri Uẩn chăm sóc rất chu đáo nên cô cũng hơi lười về.

 

Quan trọng nhất là trợ lý nhỏ mỗi ngày nhắn cho cô hơn chục tin, cảm giác như không có cô thì công ty sắp phá sản.

 

May mà Trần Thạc đáng tin, chín chắn, chưa bao giờ gọi điện cho cô lấy một lần, chắc hiểu rằng bà chủ này không đáng tin, có gọi cũng như không.

 

Chuyện gì quan trọng đều trực tiếp báo cho Thương Hành Châu.

 

Thẩm Phàm Tinh tán gẫu một lúc rồi nghiêm túc nói với Thương Thương: “Em cảm thấy nhé, Bùi Nghiễn Lễ cũng là người mạnh mẽ lắm đấy, chị… cái thân hình nhỏ bé đó của chị phải rèn luyện thêm vào.”

 

Thương Thương “a” một tiếng, rồi hét lên: “Thẩm Phàm Tinh, em đang nói linh tinh gì đấy? Em có thể suy nghĩ trong sáng chút được không?”

 

Thẩm Phàm Tinh thở dài: “Chị xem kìa, có gì mà ngại chứ? Em đang truyền kinh nghiệm cho chị đấy! Còn nữa, lần đầu tiên rất đau…”

 

Thương Thương: “…”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Cô ước gì Thẩm Phàm Tinh đừng bao giờ quay về nữa, cô cũng không muốn liên lạc với cô ấy nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK