Khương Tri Tri cau mày, lắng nghe người phụ nữ kia đang tức giận mắng mỏ, sau đó lại liên tục gọi tên Đỗ Manh Manh.
Bà lập tức cảnh giác — người phụ nữ này chẳng lẽ là mẹ của bạn trai Đỗ Manh Manh?
Khương Tri Tri theo người phụ nữ ra khỏi thang máy, thấy bà ta đi ra ngoài nên cũng đi theo.
Không ngờ người phụ nữ ấy rời khỏi bệnh viện, liên tục hỏi đường người qua lại, cuối cùng đến một cửa hàng bán thuốc trừ sâu.
Khương Tri Tri đã đoán được bà ta định làm gì, liền nhắn tin cho Thương Thương, nhắc cô cảnh báo Đỗ Manh Manh.
Thương Thương nhận được tin nhắn của mẹ, lập tức sững sờ, quay đầu nhìn Đỗ Manh Manh:
“Manh Manh, mẹ tớ nhắn rằng mẹ của Thời Kiến đã đến cửa hàng thuốc trừ sâu mua thuốc, có lẽ là định trả thù.”
Nghiêm Siêu buột miệng: “Bà già này điên rồi à?”
Đỗ Manh Manh cũng sốc: “Bà ta định làm gì? Mua thuốc trừ sâu để đầu độc tớ? Tớ… Bà ta lợi dụng tớ như thế mà còn có lý sao?”
Càng nghĩ càng giận: “Không được, tớ phải đến tìm họ nói chuyện rõ ràng, sao có thể vô liêm sỉ thế được chứ.”
Bị Vương Giai Ni giữ lại: “Đừng kích động như vậy, đã biết bà ta định làm gì thì càng không thể để bà ta đạt được mục đích.”
Nghiêm Siêu đặt cốc trà xuống: “Mọi người cứ ngồi đây, để tôi xử lý, đảm bảo việc này sẽ được giải quyết sạch sẽ, không để lại hậu họa.”
Sau khi Nghiêm Siêu rời đi, vì buổi sáng có tiết học, Bùi Nghiễm Lễ cũng đứng dậy chuẩn bị đi, nhìn Thương Thương: “Nếu em xuất viện mà anh không đến kịp, thì gọi cho anh, muốn đến lớp thì anh sẽ qua đón.”
Thương Thương mỉm cười: “Vâng, anh đi làm đi, cẩn thận nhé.”
Bùi Nghiễm Lễ gật đầu, rồi chào Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni, cầm áo vest rời đi.
Vương Giai Ni tròn mắt nhìn Thương Thương:
“Sao hai người giống vợ chồng lâu năm thế? Thương Thương, không được nhé, cậu phải tận hưởng cảm giác hạnh phúc khi được giáo sư Bùi theo đuổi chứ.”
Thương Thương ngẩn ra: “Chuyện đó có gì khác biệt sao?”
Vương Giai Ni gật đầu lia lịa: “Có chứ, nếu cậu đồng ý ngay thì có phải là quá nhanh không?”
Thương Thương chớp mắt: “Nhưng tớ thích anh ấy mà, tớ thấy chuyện này chẳng có gì cả.”
Vương Giai Ni sững người, rồi khoát tay: “Thôi được rồi, hai người thích nhau là được, dù sao giáo sư Bùi cũng là người tốt.”
Cô ấy đẩy vai Đỗ Manh Manh, người vẫn im lặng từ nãy đến giờ: “Cậu đang ngẩn ngơ gì thế?”
Đỗ Manh Manh muốn khóc: “Sao tớ lại ngu đến mức đi dây dưa với loại người như thế chứ?”
Vương Giai Ni hiếm khi không nói lời châm chọc, mà còn an ủi: “Thôi nào, chuyện đã xảy ra rồi thì đừng nghĩ nữa. Hơn nữa cậu yên tâm, Nghiêm Siêu chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, sau này nhớ cảm ơn anh ấy.”
Thương Thương gật đầu đồng tình: “Chuyện gì cũng sẽ giải quyết được thôi. Bọn họ càng tệ, cậu càng phải cảm thấy may mắn vì chưa kịp cưới mà đã thoát ra rồi.”
Hai người thay nhau an ủi cô, rồi cùng Thương Thương truyền nước, bác sĩ đến kiểm tra vết thương, thấy không có vấn đề lớn, có thể xuất viện.
Hơn nữa, trong nhà lại có bác sĩ giỏi như Khương Tri Tri, về nhà chăm sóc còn tốt hơn ở bệnh viện.
Thương Thương quyết định xuất viện, gọi điện cho Khương Tri Tri.
Khương Tri Tri lại gọi cho Chu Tây Dã, hai người cùng đến đón Thương Thương xuất viện.
Vương Giai Ni và Đỗ Manh Manh giúp đưa cô lên xe, rồi vội vã rời đi.
Trên đường về, Khương Tri Tri dặn dò Thương Thương: “Chuyện con bị thương, mẹ chưa nói cho ông bà ngoại, cũng chưa nói với ông bà nội, cậu của con cũng không biết. Lát nữa cậu mợ sẽ dẫn ông bà đến nhà ăn cơm, con phải cẩn thận, đừng lỡ miệng đấy.”
Nếu biết tiểu bảo bối bị thương nhập viện, chắc ông bà sẽ rất đau lòng.
Đúng lúc họ vừa về đến nhà, còn chưa kịp lấy đồ từ xe xuống, Thương Hành Châu và Tô Ly cũng đưa Thương Thời Nghị và Biên Tố Khê tới.
Vừa xuống xe, thấy Chu Tây Dã xách túi bệnh viện trong tay, lại nhìn Khương Tri Tri và Thương Thương, Thương Thời Nghị liền nhíu mày: “Ai đến bệnh viện vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Thương Thương lập tức nhìn sang Khương Tri Tri, Khương Tri Tri lại nhìn về phía Chu Tây Dã, không ngờ lại bị lộ nhanh như vậy.
Thương Thời Nghị cũng nhìn Chu Tây Dã: “Là Tri Tri hay Thương Thương bị bệnh vậy?”
Thương Thương vội vàng bước đến khoác tay ông ngoại: “Ông ngoại, là cháu, cháu bị thương nhẹ thôi, không sao cả, mình về nhà trước đi ạ.”
Nhưng Thương Thời Nghị không tin — nếu chỉ là vết thương nhỏ thì sao cả hai vợ chồng phải đưa đi viện, lại còn xách cả đống đồ, chắc chắn là đã nhập viện rồi.
Vết thương nhỏ sao phải nằm viện? Về đến nhà rồi, ông bắt Chu Tây Dã phải nói thật.
Chu Tây Dã bất đắc dĩ, đối diện với bố vợ thì không dám nói dối, đành kể lại đơn giản mọi chuyện.
Biên Tố Khê ôm lấy Thương Thương đầy xót xa: “Mấy đứa thật là, chuyện lớn như vậy sao không nói với chúng ta một tiếng, để còn vào viện thăm chứ.”
Khương Tri Tri cũng bất lực: “Bọn con chỉ sợ bố mẹ lo lắng thôi, thật sự không sao đâu, có con ở đây, đến vết sẹo cũng không để lại.”
Thương Thời Nghị im lặng một lúc rồi bất ngờ hỏi Thương Thương: “Tiểu Bùi không đến thăm cháu sao?”
Thương Thương đỏ mặt, nhìn về phía Khương Tri Tri.
Khương Tri Tri bật cười: “Nhìn mẹ làm gì? Không phải ông ngoại đã biết rồi sao?”
Thương Thương gật đầu: “Có đến ạ, anh ấy biết nên đã đến thăm.”
Cô vội vàng giải thích, rằng Bùi Nghiễn Lễ là tự mình biết chuyện rồi tìm đến, chứ không phải cô chủ động nói.
Biên Tố Khê rất hài lòng: “Tôi đã bảo rồi mà, Tiểu Bùi là người tốt, chu đáo, lại có trách nhiệm.”
Thương Hành Châu cũng bất ngờ: “Thương Thương có bạn trai rồi sao? Bảo sao hôm trước Lý Viên Triêu hỏi con, Thương Thương có phải đang quen một giáo sư đại học không. Con còn thấy lạ lạ.”
Thương Thương ngẩn người: “Sao cậu Viên Triêu biết được chứ?”
Thương Hành Châu lắc đầu: “Chuyện đó thì cậu không rõ, nhưng con trai nhà lão Tam đang học ở Thanh Đại, chắc là nó nhìn thấy.”
Thương Thương tròn mắt — cô còn tưởng mình giấu kỹ lắm, không ngờ mọi người đều biết cả rồi.
Hạt Dẻ Rang Đường
Tô Ly rất hứng thú: “Lần sau nhớ gọi đến để mọi người xem thử, xem xem người Thương Thương nhà mình thích trông như thế nào.”
Thương Thương ngại ngùng: “Mợ à, bọn cháu còn chưa chính thức gì đâu mà, khoan vội mà.”
Khương Tri Tri thì rất hài lòng: “Là một thanh niên rất khôi ngô.”
Biên Tố Khê cũng đồng tình: “Mẹ cũng thấy vậy, rất đẹp trai, mẹ đã gặp qua, mẹ thấy rất hài lòng, lễ phép lắm.”
Thương Hành Châu cười lớn: “Hai mẹ con đúng thật là một kiểu người, thích cùng một gu đàn ông.”
Tô Ly cũng nhập cuộc, biết Bùi Nghiễn Lễ đã mua nhà bên cạnh nhà Thương Thời Nghị, càng thêm hóng chuyện: “Vậy chẳng phải là Thương Thương gả ngay cạnh nhà sao? Còn có chuyện tốt như thế nữa à?”
Khương Tri Tri cũng hài lòng: “Hồi trước Chu Tây Dã còn nói gả về phía Triều Dương là xa, giờ thì không tính là xa nữa rồi nhỉ?”
Chu Tây Dã không lên tiếng — Bùi Nghiễn Lễ còn chưa chính thức là người nhà, mối quan hệ chưa xác định rõ, mà đã được cả nhà công nhận thế này rồi.
Thương Thương thấy họ bàn luận sôi nổi, thậm chí đã bắt đầu nói đến chuyện làm đám cưới kiểu Trung hay kiểu Tây, tổ chức ra sao, váy cưới nên đặt ở đâu…
Cô hoảng quá, vội ôm điện thoại chạy trốn vào phòng ngủ.
Rõ ràng trước đây mọi người còn nói có cưới hay không cũng chẳng sao mà?
Sao giờ lại có cảm giác cả nhà chỉ muốn gả cô đi càng sớm càng tốt vậy trời?