Mục lục
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Nghiễn Lễ có chút chán ghét rút tay lại:

 

“Cậu bình tĩnh chút đi, đàn ông con trai mà khóc lóc sướt mướt thế này thì ra cái thể thống gì?”

 

Nghiêm Siêu lau nước mắt:

 

“Cậu nói cậu thích Chu Tri Ý bao nhiêu năm rồi, cậu không sợ cô ấy bị người khác thu hút à? Bấy nhiêu năm nay để tôi nhìn mà xót ruột, lỡ đâu cô ấy có bạn trai thì sao?”

 

Bùi Nghiễn Lễ trầm mặc một lúc:

 

“Tôi đã quay về rồi, cô ấy thích người thông minh, có năng lực. Nếu cô ấy thích người khác, thì chứng tỏ người đó giỏi hơn tôi.”

 

Nghiêm Siêu sững người:

 

“Đỗ Manh Manh cái con ngốc đó, sao lại là một đứa mù, đi thích một tên cặn bã?”

 

“Nếu cô ấy chịu bên tôi, tôi sẽ coi cô ấy như tổ tông mà cung phụng.”

 

Bùi Nghiễn Lễ nhíu mày nhìn anh ta:

 

“Vậy thì đừng có khóc nữa, tỉnh táo lên mà đi theo đuổi đi. Giờ Đỗ Manh Manh vẫn còn độc thân, chẳng phải cậu còn cơ hội sao? Cậu cứ ngồi đây mà khóc, lỡ cô ấy lại thích người khác, lúc đó có hối cũng không kịp.”

 

Nghiêm Siêu ngẩn ra, đột nhiên đứng phắt dậy:

 

“Cậu nói đúng, bây giờ tôi đi tìm cô ấy.”

 

Bùi Nghiễn Lễ đưa tay kéo anh ta ngồi lại ghế sô pha:

 

“Cậu bình tĩnh chút, người đầy mùi rượu như thế mà chạy đi tìm người ta thì được gì? Say xỉn làm loạn à? Cậu như thế mà tìm Đỗ Manh Manh, cô ấy càng chẳng thèm để ý đến cậu.”

 

Nghiêm Siêu ủ rũ:

 

“Vậy cậu nói tôi nên làm gì?”

 

Bùi Nghiễn Lễ cũng đâu có kinh nghiệm yêu đương gì, nghĩ mãi mới nói:

 

“Hay là… cậu quan tâm cô ấy nhiều hơn chút?”

 

Nghiêm Siêu sốc:

 

“Tôi còn chưa đủ quan tâm cô ấy à? Cô ấy tan ca đêm, nói cảm giác có người theo dõi, tôi còn từ ngoại ô phóng về đón cô ấy mà!”

 

Bùi Nghiễn Lễ im lặng, cũng không nghĩ ra cách gì hay hơn.

 

Nghiêm Siêu ngồi dựa vào ghế sô pha, thở dài nặng nề sau một lúc:

 

“Thôi, chắc kiếp trước tôi nợ cô ấy, cứ để cô ấy làm tới đi, tôi cam lòng.”

 

Bùi Nghiễn Lễ: “…”

 

Anh thật sự không nhìn ra, Nghiêm Siêu lại là người si tình như vậy.

 

 

Tối hôm trước nghỉ ngơi không tốt, tối nay, Thương Thương và các cô gái khác đã rửa mặt đi ngủ sớm.

 

Sáng sớm, y tá đi kiểm tra phòng khiến mọi người dậy đúng giờ.

 

Đỗ Manh Manh rửa mặt xong đi ra, tranh lấy việc chải tóc cho Thương Thương:

“Để tớ, tối qua là Giai Giai sấy tóc cho cậu, hôm nay tớ chải tóc cho cậu nhé.”

 

Thương Thương dở khóc dở cười:

“Tối qua cậu còn giúp tớ gội đầu mà.”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Đỗ Manh Manh cười ha ha:

 

“Chuyện nên làm thôi mà. Thương Thương, tóc cậu đẹp thật đấy, cậu chăm sóc kiểu gì vậy?”

 

Thương Thương thắc mắc:

 

“Tớ không phải đã đưa cho các cậu rồi à? Mẹ tớ tự làm dầu gội đấy, thành phần an toàn lắm, chẳng lẽ cậu không dùng?”

 

Đỗ Manh Manh lập tức câm nín, không dám hé răng.

 

Ở bên cạnh, Vương Giai Ni đang bôi nước hoa hồng thì hừ lạnh:

 

“Không cần hỏi, chắc chắn cô ta mang hết cho Thời Kiến dùng rồi.”

 

Đỗ Manh Manh giả vờ khóc:

 

“Có cách nào cho tớ quay về tám năm trước không? Tớ nhất định sẽ sáng mắt ra, làm người mới.”

 

Vương Giai Ni lạnh lùng nói:

 

“Không có đâu. Cậu ngốc thế, dù có quay về tám năm trước cũng vẫn sẽ đưa ra lựa chọn ngu ngốc như cũ thôi.”

 

Không cãi lại được Vương Giai Ni, Đỗ Manh Manh đành chịu thua:

 

“Các cậu muốn ăn gì? Tớ đi mua cho.”

 

Vừa nói xong thì Nghiêm Siêu và Bùi Nghiễn Lễ tới, Nghiêm Siêu hai tay xách đầy túi, Bùi Nghiễn Lễ cũng mang theo một bình giữ nhiệt.

 

Vừa bước vào cửa, Nghiêm Siêu cười hì hì:

 

“Ba vị công chúa, tiểu nhân mang bữa sáng đến rồi đây. Có bánh bao, quẩy, bánh nướng, còn có bánh mì và sandwich nữa. Đông Tây kết hợp, các cô muốn ăn gì đều có.”

 

Thương Thương nhìn anh ta bày đầy một bàn, cười không ngớt:

 

 

“Anh mua nhiều thế này, ăn sao hết được?”

 

Nghiêm Siêu xua tay:

 

“Không sao, còn tôi với Lão Bùi nữa, hai đứa tôi cũng chưa ăn sáng mà.”

 

Đỗ Manh Manh như quên luôn chuyện hôm qua cãi nhau gay gắt với Nghiêm Siêu, chủ yếu vì hai người cãi nhau cũng không phải lần đầu. Cô tò mò đi tới lục lọi rồi khen:

 

“Được đó, Nghiêm thạch đầu, mua toàn thứ bọn tôi thích ăn. Cái bánh nướng của Mã Ký này, phải xếp hàng mới mua được đấy.”

 

Nghiêm Siêu cười tươi:

 

“Tất nhiên rồi, việc tôi làm sao có thể khiến các cô thiệt thòi chứ.”

 

Bùi Nghiễn Lễ đợi Nghiêm Siêu ồn ào xong mới quay sang nhìn Thương Thương:

 

“Hôm nay đỡ hơn chưa?”

 

Thương Thương gật đầu:

 

“Đỡ nhiều rồi, giờ giơ tay lên cũng không đau mấy nữa. Lát nữa truyền dịch xong là có thể xuất viện rồi.”

 

Nghiêm Siêu vừa nghe nói được xuất viện, lập tức reo lên:

 

“Đây đúng là chuyện vui lớn! Xuất viện thì phải ăn mừng chứ, tối nay đến hội sở của tôi quẩy một trận!”

 

Thương Thương lắc đầu:

 

“Không được đâu, tôi về nhà thì bố mẹ cũng sẽ không cho ra ngoài lung tung đâu.”

 

Nghiêm Siêu ngạc nhiên:

 

“Vậy… chẳng phải muốn gặp Lão Bùi cũng khó à?”

 

Bùi Nghiễn Lễ cũng nhìn sang Thương Thương, anh thật sự quên mất chuyện này. Thương Thương về nhà có người nhà chăm, chắc chắn sẽ bị quản nghiêm ngặt, không dễ ra ngoài.

 

Còn anh, muốn đi gặp cô thì lấy thân phận gì?

 

Thương Thương bật cười, ánh mắt cong cong nhìn Bùi Nghiễn Lễ:

 

“Em đã nói với bố mẹ rồi, em có thể đến Thanh Đại nghe giảng. Mẹ em bảo sẽ để tài xế đưa em đi.”

 

Nghiêm Siêu sững người, bật thốt:

“Chu Tri Ý, cô đã nói với người nhà rồi à? Vậy chẳng phải bố mẹ cô đã đồng ý cho hai người ở bên nhau rồi sao?”

 

Thương Thương mặt đỏ ửng:

 

“Không có không có, anh đừng nói bừa.”

 

Trái tim treo lơ lửng của Bùi Nghiễn Lễ bỗng thả lỏng xuống, dịu dàng nhìn cô:

 

“Đừng để ý đến cậu ta. Nếu em đến nghe giảng, gọi cho anh, anh đến đón. Học xong anh đưa em về.”

 

“Giờ ăn sáng trước đã nhé, muốn ăn hoành thánh tôm không?”

 

Thương Thương gật đầu:

 

“Muốn ăn.”

 

Đỗ Manh Manh có chút ngạc nhiên:

 

“Bùi Nghiễn Lễ, sao anh biết Thương Thương thích ăn hoành thánh? Cô ấy ăn sáng có cái tật là phải có món gì đó nước nước một chút, không thì mới ăn sữa đậu nành với quẩy.”

 

Thương Thương nhẹ đẩy Đỗ Manh Manh một cái:

 

“Tớ đâu có khó chiều vậy chứ.”

 

Bùi Nghiễn Lễ mỉm cười, lấy một hộp cơm đến, mở bình giữ nhiệt ra — là hai tầng, tách riêng hoành thánh và nước dùng.

 

Giờ mới đổ hoành thánh vào tô nước gà còn nóng hổi, không lo hoành thánh bị nhũn.

 

Nghiêm Siêu nhìn mà đột nhiên nhớ ra:

 

“Lão Bùi, tối qua nửa đêm cậu đòi về, chẳng lẽ là về nấu canh gà gói hoành thánh à? Cậu… lại còn đảm đang như vậy, hay là hai chúng ta sống chung luôn đi?”

 

Thương Thương cũng bất ngờ, đây là do Bùi Nghiễn Lễ tự tay làm sao?

 

Bùi Nghiễn Lễ liếc Nghiêm Siêu nhàn nhạt:

“Tránh xa tôi ra, đừng làm ảnh hưởng khẩu vị của tôi.”

 

Đỗ Manh Manh cười ha ha, vui vẻ chọn món ăn sáng mình thích.

 

Nghiêm Siêu nhìn cô một cái, lặng lẽ đưa món lòng xào mà cô thích qua, Đỗ Manh Manh rất tự nhiên nhận lấy, vừa ăn vừa nói với Vương Giai Ni:

 

“Vẫn là món lòng xào của chỗ này ngon nhất, đầy đủ nguyên liệu, vị cũng chuẩn. Cậu thử đi.”

 

Vương Giai Ni cũng thích, Đỗ Manh Manh đút cho Vương Giai Ni một miếng, Vương Giai Ni cũng không ngại dùng chung thìa, há miệng ăn luôn.

 

Thương Thương ngồi bên nhìn, thấy ánh mắt Nghiêm Siêu luôn dán chặt vào Đỗ Manh Manh, còn Đỗ Manh Manh thì ngơ ngơ ngẩn ngẩn, vẫn mải mê chia sẻ món gì ngon món gì không với Giai Ni.

 

Chẳng hề giống một người đã yêu tám năm.

 

Lúc đó, Khương Tri Tri mang đồ ăn sáng đến, đứng ngoài cửa nhìn năm người trẻ đang ăn uống vui vẻ, ríu rít trò chuyện không ngừng. Ánh mắt lại nhìn thấy Bùi Nghiễn Lễ cứ dịu dàng nhìn con gái mình.

 

Nghĩ một lúc, bà quay người rời đi, bữa sáng này khỏi cần mang vào nữa.

 

Vừa bước vào thang máy, thì đột nhiên có một người phụ nữ xông vào, tóc tai rối bời, la hét như điên:

 

“Không cho con tôi sống thì ai cũng đừng hòng sống yên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK