Mục lục
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương Thương ngồi trong xe, nhìn thấy xe của Bùi Nghiễn Lễ đỗ trước cửa biệt thự bên cạnh, sợ nhìn nhầm nên xác nhận lại biển số xe.

 

Đúng thật là xe của anh!

 

Thương Thương hơi ngạc nhiên hỏi Tô Ly: “Mợ, nhà bên cạnh là của ai vậy ạ?”

 

Tô Ly cũng không rõ lắm: “Không rõ nữa, hình như cũng là người làm ăn thì phải?”

 

Trong đầu Thương Thương đầy nghi hoặc, tại sao Bùi Nghiễn Lễ lại ở đây chứ?

 

Biết trước anh ở đây thì đã nói thẳng địa chỉ này cho rồi.

 

Bỗng nhớ lại lời mợ nói, trên người có mùi lạ, cô giơ tay ngửi thử, quả nhiên có mùi tanh thoang thoảng.

 

Tô Ly nhìn thấy động tác nhỏ đó, cười nói: “Có mùi đúng không? Chúng ta quen rồi nên không ngửi thấy, nhưng như cậu cháu ghét mấy mùi này lắm, nên cực kỳ nhạy cảm. Mỗi lần mợ từ đây về, quần áo đều phải bỏ hết, phải tắm gội lại ngay, cả xe cũng phải đi rửa sạch, nếu không, cậu cháu nói nằm cạnh dì cứ như đang ngủ trong ổ rắn ấy.”

 

Thương Thương phá lên cười: “Cậu đúng là nói quá thật.”

 

Tô Ly cũng cười, Thương Hành Châu thì vừa chê bai vừa bất đắc dĩ, nhưng vẫn phải chiều theo, chứ biết làm sao được? Không lẽ đổi vợ?

 

Hai người về đến nhà, Tô Ly bảo người giúp việc lái xe đi bảo dưỡng, còn mình thì dẫn Thương Thương đi tắm rồi vứt hết quần áo vào thùng rác.

 

Thương Thương cũng không lấy làm lạ, vì quần áo của Tô Ly nhiều cái chỉ mặc một lần là bỏ.

 

Tô Ly giúp Thương Thương tắm rửa, băng bó lại vết thương và thay đồ mới.

 

Sau khi xong xuôi, Tô Ly cười nói: “Mẹ cháu nuôi cháu tốt thật đấy, da dẻ trắng trẻo mịn màng, mợ nhìn mà mê luôn. Mợ chỉ tiếc là không có con gái, nếu có thì cũng sẽ nâng niu cưng chiều như vậy.”

 

Thương Thương cười khúc khích, rồi theo Tô Ly ra phòng kính uống trà.

 

Đang uống trà thì Bùi Nghiễn Lễ gọi điện đến, Thương Thương vui vẻ chào tạm biệt Tô Ly để đi hẹn hò.

 

Tô Ly sống ở một tứ hợp viện trong trung tâm thành phố, xe của Bùi Nghiễn Lễ không vào được, chỉ có thể đỗ ở đầu ngõ.

 

Khi định xuống xe đón Thương Thương thì cô đã nhảy chân sáo ra ngoài, cười nói với Bùi Nghiễn Lễ: “Lần sau anh đi đường vòng từ hẻm sau là có thể vào được gara nhà cậu em đấy.”

 

Bùi Nghiễn Lễ mỉm cười nhìn Thương Thương đã thay đồ, mở cửa ghế phụ cho cô lên xe.

 

Anh vòng qua đầu xe, lên ghế lái, rồi quay lại lấy từ ghế sau ra một bó hoa hồng màu hồng được gói rất đẹp.

 

Thương Thương ngạc nhiên reo lên: “Anh còn mua hoa nữa à?”

 

Bùi Nghiễn Lễ cười: “Bó hoa đầu tiên tặng bạn gái, hy vọng em thích.”

 

Đôi mắt Thương Thương cong như vầng trăng non: “Thích chứ, cảm ơn anh.”

 

Bùi Nghiễn Lễ đưa tay khẽ chạm vào má cô: “Đã nói với bố mẹ em chưa? Tối nay mình ra ngoài ăn cơm, có thể về hơi muộn.”

 

Thương Thương gật đầu: “Em nói với mẹ rồi, mẹ bảo được.”

 

Bùi Nghiễn Lễ yên tâm, khởi động xe đưa Thương Thương đến hội sở của Nghiêm Siêu.

 

Khi họ đến nơi, Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni đã có mặt, hai người đang cầm micro nhảy nhót hát hò trước TV, hát hết tất cả các bài mình biết.

 

Thấy Bùi Nghiễn Lễ và Thương Thương nắm tay nhau bước vào, Đỗ Manh Manh hét lên mấy tiếng: “Nghiêm thạch đầu nói hai người yêu nhau, tớ còn không tin, ai ngờ là thật!”

 

Vương Giai Ni chạy đi đổi bài hát: “Nào nào, tớ với Manh Manh tặng hai người bài ‘Người Tình Tri Kỷ’ nhé.”

 

Thương Thương dở khóc dở cười: “Hai cậu đừng trêu tớ nữa được không?”

 

 

Đỗ Manh Manh kéo Thương Thương lại, khoác vai cô: “Bọn tớ không trêu đâu, là chúc phúc thật lòng đấy. Chỉ tiếc là tình cảm của cậu với Giáo sư Bùi lại tiến triển quá suôn sẻ, thuận buồm xuôi gió, chẳng có chút sóng gió nào cả.”

 

Thương Thương bật cười: “Đâu phải phim truyền hình đâu mà có nhiều sóng gió thế, mà Nghiêm Siêu đâu rồi?”

 

Vừa nói xong, Nghiêm Siêu ôm cả đống đồ ăn vặt bước vào, sau lưng còn có mấy nhân viên phục vụ bưng đồ ăn theo.

 

Nghiêm Siêu cười nói: “Mọi người mau ngồi đi, thử tay nghề đầu bếp mới của tôi xem sao, món thịt kho đỏ với quả anh đào, ngon tuyệt cú mèo luôn đấy!”

 

Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni vội vàng chạy tới giúp dọn bàn, bày đồ ăn vặt và các loại nước trái cây, đồ uống.

 

Mọi người ngồi xuống, Nghiêm Siêu vỗ tay một cái: “Hôm nay tôi mời mọi người đến là để chúc mừng lão Bùi và bạn học Chu Tri Ý chính thức ở bên nhau. Ban đầu còn định gọi thêm vài bạn học nữa cho rôm rả, nhưng lão Bùi không đồng ý.”

 

“Bây giờ Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni đại diện nhà gái của Chu Tri Ý, còn tôi đại diện nhà trai, cùng nhau chứng kiến họ thành đôi. Chúc mừng lão Bùi đã yêu thầm suốt mười năm, cuối cùng cũng thành sự thật.”

 

Đỗ Manh Manh kinh ngạc: “Mười năm? Anh nói Bùi Nghiễn Lễ đã yêu thầm Thương Thương mười năm rồi sao?”

 

Nghiêm Siêu gật đầu: “Thật 100%, tôi có thể làm chứng.”

 

Đỗ Manh Manh không tin nổi: “Bùi Nghiễn Lễ ở nước ngoài bao nhiêu năm như vậy mà không hề yêu ai à? Tôi nghe nói con gái nước ngoài đẹp và rất nhiệt tình, thật sự không có lấy một cô bạn gái tóc vàng mắt xanh sao?”

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Nghiêm Siêu trừng mắt nhìn Đỗ Manh Manh: “Tôi có thể lừa cô chắc? Lão Bùi si tình lắm, giống tôi đấy.”

 

Đỗ Manh Manh cười khẩy: “Nếu anh không tự lôi mình ra làm ví dụ thì tôi còn thấy có lý, anh mà tự ví mình thì… tôi thật sự bắt đầu nghi ngờ rồi.”

 

Sau đó cô quay sang nhìn Bùi Nghiễn Lễ: “Bùi Nghiễn Lễ, là chị em tốt của Thương Thương, tôi phải hỏi rõ ràng giúp cô ấy. Ở nước ngoài anh thật sự không hề có bạn gái tóc vàng mắt xanh nào sao?”

 

Bùi Nghiễn Lễ khẽ cười, rồi nghiêm túc trả lời:

 

“Không có.”

 

Đỗ Manh Manh gật đầu hài lòng: “Anh mà nói vậy thì tôi tin thật. Nhưng mà sao anh yêu thầm Thương Thương mười năm mà không về sớm để tỏ tình chứ?”

 

Bùi Nghiễn Lễ suy nghĩ một chút: “Thời cơ chưa chín muồi. Tôi ở nước ngoài tham gia một dự án nghiên cứu khoa học, chưa hoàn thành nên không thể về.”

 

Hơn nữa, chính dự án do anh tự mình đảm nhận này đã mang lại cho anh khoản lợi nhuận khổng lồ.

 

Giúp anh có đủ tư cách để cưới Thương Thương.

 

Đỗ Manh Manh rất hài lòng, quay sang nhìn Vương Giai Ni: “Thấy chưa, ánh mắt của Thương Thương từ trước tới giờ luôn cao là có lý do đó.”

 

Thương Thương mỉm cười gắp cho cô một miếng thịt kho đỏ: “Mau ăn đi, món thịt anh đào mà cậu thích nhất đấy.”

 

Năm người cùng ăn cơm, có Nghiêm Siêu thì không khí lúc nào cũng rôm rả, anh ta liên tục kể những chuyện cười xảy ra ở hội sở.

 

Thỉnh thoảng lại đấu khẩu vài câu với Đỗ Manh Manh, khiến bầu không khí càng thêm vui vẻ.

 

Nghiêm Siêu đề nghị uống rượu, Vương Giai Ni thì không ý kiến: “Uống chút đi chứ, tụ họp mà không uống thì mất vui, hơn nữa đã đến nơi cao cấp như của Nghiêm tổng, không uống chút rượu ngon thì uổng phí cả bàn tiệc.”

 

Đỗ Manh Manh cũng gật đầu đồng tình: “Uống! Nghiêm thạch đầu, đừng có keo kiệt, mang chai rượu đắt nhất của anh ra đây!”

 

Thương Thương vốn dĩ không uống được rượu, lại đang bị thương, lát nữa Bùi Nghiễn Lễ còn phải đưa cô về nhà nên cũng không thể uống.

 

Cuối cùng lại thành Nghiêm Siêu uống cùng với Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni.

 

Thương Thương chỉ biết đau đầu nhìn ba người họ náo loạn cả lên.

 

 

Còn ở nhà, Chu Tây Dã ngồi trong phòng khách đọc báo, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ, rồi hỏi Khương Tri Tri: “Thương Thương không nói mấy giờ sẽ về à?”

 

Khương Tri Tri bị hỏi đến phát bực: “Anh đúng là… Hay gọi điện đi đón về luôn?”

 

Chu Tây Dã nghĩ thấy cũng được, liền đứng dậy lấy chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK