Trên xe chính là nhóm người của Lục Minh Tử Duệ. Sau khi nghe cuộc điện thoại từ Chu Thanh Kỷ, Thượng Kha lập tức gọi cho Lục Minh Tử Duệ, lúc đó Lục Minh Tử Duệ đang ở cùng Hách Liên Thành, Triển Hoằng, Tống Minh và A Nguyệt tại nhà lớn Nam Cung Gia.
Vừa nghe tin dữ, cả đám vội vàng hội họp với Thượng Kha tại khu Trung tâm thương mại. Sau đó chiếc siêu xe của Lục Minh Tử Duệ mang theo cả sáu người cùng lao nhanh về phía ngoại ô Hải Thành.
Ngồi trên ghế lái, tốc độ lái xe của Lục Minh Tử Duệ làm năm người còn lại sợ chết khiếp, nhất là Tống Minh, anh sắp lộn ruột ra ngoài rồi. Lần đầu tiên trong đời, anh ngồi trên siêu xe mui trần với tốc độ kinh hồn thế này.. Gió lớn tạt vào mặt đau buốt, thế mà cậu nhóc A Nguyệt kia cứ như là đang đi dã ngoại vậy. Chả sợ chút nào..
Tống Minh thề rằng, lần sau nếu có Lục thiếu đi cùng, anh thà chết cũng không đi theo..ôi cái thân già của tôi.
Lục Minh Tử Duệ nhìn đồng hồ..
" Đã hơn mười giờ rồi.. Tiểu Vũ em đang ở đâu, nếu em xảy ra chuyện gì anh biết phải làm sao đây..? "
Thật không biết đã xảy ra chuyện gì, ai đã đụng đến cô vợ nhỏ của anh, nhưng dù là ai nhất định hôm nay kẻ đó phải đền mạng. Lục Minh Tử Duệ xiết chặt tay lái, hận không thể chạy nhanh hơn vì vận tốc xe cực hạn rồi..
Bên này, sau khi đánh Chu Thanh Vũ ngất đi..Nam Cung Triệt nhìn đến Thượng Tâm..
" Chậc..chậc..Nhan sắc cũng không tồi..tụi mày lôi nó đến đây cho tao.."
" Buông tôi ra, các người là lũ khốn nạn, chỉ biết ức hiếp người khác.." Thượng Tâm vừa dãy dụa vừa hét rầm lên.
" Bốp"
Năm dấu ngón tay to lớn của một tên thuộc hạ in lên khuôn mặt trắng nõn của Thượng Tâm..Thượng Tâm hoa hết cả mắt, chưa kịp hoàn hồn thì lại bị đánh vào sau gáy khiến cô gục xuống không còn biết gì nữa.
Hai tên đàn em kéo Thượng Tâm rũ rượi tới trước mặt Nam Cung Triệt. Hắn đưa tay túm lấy cô, rồi ra lệnh cho đám thuộc hạ.
" Tụi mày mau trói ba đứa kia lại rồi quăng lên xe đi. Còn con nhỏ này để tao chơi chán tao thưởng cho tụi mày."
Cả đám nghe lệnh của hắn lập tức tiến đến để trói ba người Thượng Lịch, Mạc Dao và Chu Thanh Vũ lại. Nhưng còn chưa kịp chạm đến ba người kia, thì từ đằng xa, một chiếc siêu xe đang lao tới, xe càng đến gần, tiếng súng bắn tỉa càng rõ ràng hơn.. từng tên thuộc hạ của Nam Cung Triệt cứ vậy ngã xuống chết tức khắc mà chẳng kịp biết mình do ai giết, và chết như thế nào? Bởi vì mỗi một phát đạn A Nguyệt nhắm bắn đều ngay giữa mi tâm, chỉ có thể chết mà không kịp thốt nên lời. Cả tay súng bắn tỉa đàn em dưới trướng của Tống Khang cũng không ngoại lệ.
Vậy mà Nam Cung Triệt vẫn không biết nguy hiểm đang kề cạnh cổ rồi. Hắn vẫn còn đang chìm trong ham muốn kia.
Thì ra, từ ở một đoạn khá xa, vì là đường thẳng nên Lục Minh Tử Duệ đã thấy được đám người của Nam Cung Triệt. Nhưng anh vẫn không xác định được là ai nên Anh lập tức nói A Nguyệt chuẩn bị súng. Trực giác mách bảo Anh rằng Tiểu Vũ của Anh chắc chắn cũng ở đó.
Quả nhiên không sai, khi đám người Tử Duệ vừa tới nơi, cảnh tượng khiến bọn họ thực sôi máu..
Triển Hoằng từ ghế sau nhảy xuống đầu tiên. Nhìn đến cô gái đang bị Nam Cung Triệt ôm chặt.. một phần áo ở trên bị hắn sẽ toạc lộ ra một mảng vai trắng như tuyết..Lúc này Nam Cung Triệt chuẩn bị đưa miệng xuống hôn lên đó. Thấy một màn này, Triển Hoằng giống như bị xoáy vào quá khứ đau thương năm đó, lúc tiểu Phi của anh bị hãm hiếp rồi bị giết hại ngay trước mặt anh. Chợt anh hét lớn:
" Tiểu Phi.. " mau bỏ cô ấy ra. Triển Hoằng lao tới túm lấy Nam Cung Triệt, cứ vậy mà dáng từng đấm vào mặt của hắn. Bộ dáng Triển Hoằng lúc này dữ tợn còn hơn quỷ ở địa ngục..cả năm người còn lại kinh hãi mà nhìn..
" Thượng Kha mau ôm anh ấy lại, anh ấy thực sự điên rồi.."
Lục Minh Tử Duệ hét lên. Sau khi bị Thượng Kha ôm lại, Nam Cung Triệt bị buông ra cả người ngã khịu xuống xụi lơ..khuôn mặt của hắn gần như biến dạng.
Mọi người mới tản ra kiểm tra xung quanh..
A Nguyệt reo lên:
" Thiếu gia, Thiếu Phu nhân ở đây! Có cả Mạc Dao tiểu thư và một người tài xế taxi, anh ta bị thương rất nặng. "
" Mạc tiểu thư, là Mạc Dao sao? Hách Liên Thành vọt sang trước..Nhìn thân ảnh gầy gộc của cô gái anh hằng thương nhớ, tim anh run lên, đúng là Mạc Dao của anh mà. Anh ôm trầm lấy cô gái ốm yếu, rồi hôn không ngừng lên gương mặt hốc hác kia..
" Mạc Dao, anh tìm được em rồi.. "
Hách Liên Thành Cứ vậy mà ôm Mạc Dao trong tay, quên hết cả mọi thứ xung quanh. Lục Minh Tử Duệ cũng đi nhanh tới..Quả nhiên là Tiểu Vũ ở đây. Anh đưa hai tay ôm Chu Thanh Vũ vào ngực rồi bế cô lên xe.
A Nguyệt đỡ người đàn ông đang bị thương nặng chính là Thượng Lịch nằm dưới đất kia lên, nhưng căn bản cậu chỉ là cậu nhóc hai mươi mốt tuổi mà thôi sao mà nổi kia chứ?
Thấy vậy Thượng Kha đi tới rồi nói:
" A Nguyệt, để anh cõng anh ta cho. " Nói rồi Thượng Kha cúi người ngồi thấp xuống. A Nguyệt nhanh chóng để Thượng Lịch lên lưng của Thượng Kha rồi nói:
" Anh Thượng Kha, anh ta bị thương nặng lắm, là bị đạn bắn vào từ phía sau, nếu không cấp cứu kịp e rằng sẽ..."
" Đừng nói nhảm, mau đi thôi. Thiếu gia đang Chờ chúng ta. " Thượng Kha nghiêm giọng nhắc nhở.
Nằm trên lưng Thượng Kha, vết thương của Thượng Lịch do ma sát mà tuôn máu ra làm loang hết một vùng áo sau lưng màu trắng của Thượng Kha. Do vết thương bị động, đau đến thanh tỉnh, Thượng Lịch mở mắt, chỉ nhìn thấy trước mắt là một bờ vai vô cùng rộng rãi, hơn nữa thứ anh thấy tiếp theo càng làm cho anh khó tin hơn. Sợi dây chuyền trên cổ người thanh niên này...dù là chỉ nhìn thấy một nửa nhưng anh chắc chắn...Cả khuôn mặt chôn vào bờ bai săn chắc, anh thều thào câu được câu không?
" Thượng..Kha, có phải..là em không..? đoạn anh chìm vào hôn mê sâu. Nghe người trên lưng nói cái gì đó, sau đó liền im bặt..Thượng Kha hốt hoảng..
" Anh ơi..anh còn tỉnh sao? " Không ai trả lời. Chết tiệt anh ta chết rồi sao? Thiếu gia mau giúp tôi. Thượng Kha vội vàng chạy nhanh đến xe của Lục Minh Tử Duệ.
Lúc này cả Chu Thanh Vũ và Mạc Dao đều đã tỉnh lại. Hai người nhìn đến Thượng Lịch. Cả hai cùng không hẹn mà nói:
" Mau cứu anh ấy.. "
Chu Thanh Vũ nói ngắn gọn: " Tử Duệ chính anh ấy đã cứu em và Mạc Dao. Anh ấy vì bọn em mà bị liên lụy...Tử Duệ anh mau.."
" Được rồi, tất cả theo ý em. " Lục Minh Tử Duệ cắt ngang. Sau đó anh quay qua nói với Thượng Kha.
" Anh đưa anh ta đi cấp cứu trước đi, sau đó gửi địa chỉ bệnh viện lại cho em. "
" Cảm ơn Thiếu gia! " Thượng Kha lập tức đặt Thượng Lịch vào trong ghế phụ, anh ngồi ghế lái. Quay đầu xe, Thượng Kha cho xe lao hết tốc độ. Không hiểu vì sao, trong lòng anh thực không muốn người đàn ông này chết..Từ lúc cõng anh ta trên lưng, cảm giác quen thuộc của hai mươi lăm năm trước như tái hiện lại. Lúc đó Thượng Kha đã cõng anh trai của anh về cô nhi viện khi chân anh trai bị thương. Lẽ nào...chiếc xe do Thượng Kha lái mang theo Thượng Lịch lao đi trên đường vắng, nhỏ dần rồi mất hút.
Sau khi Thượng Kha rời đi, Chu Thanh Vũ mới sực nhớ ra. Cô vội hỏi Lục Minh Tử Duệ.
" Tử Duệ, Thượng Tâm đâu? "
" Ở Kia " Lục Minh Tử Duệ chỉ tay về hướng Triển Hoằng.
Mọi người cùng quay lại nhìn, chỉ thấy Triển Hoằng ngồi ngây ngốc. Trong tay anh ôm cô gái nhỏ. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thượng Tâm.
" Cô gái này không phải Tiểu Phi của Anh " Đoạn anh đứng lên ôm theo Thượng Tâm đi tới chỗ Lục Minh Tử Duệ.
" Thiếu gia đã xử lý xong rồi. "
Xong rôi sao, vậy trước mắt anh cứ chăm sóc cho cô ấy đi. Em còn chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.
" Là chuyện gì, Tử Duệ em không cho anh đi. "Chu Thanh Vũ lo lắng..
" Ngoan, đợi anh quay lại, sẽ nhanh thôi. " Tử Duệ xoa đầu cô vợ nhỏ, giọng cưng chiều.
****
" Có ai không? Mau cứu tôi với. " Là Nam Cung Triệt. Hắn vẫn chưa chết. Nam Cung Triệt gượng đứng dậy, vịn vào thành xe.. Từ lúc bị Triển Hoằng nện cho một trận, hắn bây giờ mới thực sự biết là mình gặp nguy hiểm. Tất cả bọn thuộc hạ đều chết hết. Chỉ còn lại một mình hắn run lên vì sợ. Muốn leo lên xe, lại bị họng súng của Lục Minh Tử Duệ chĩa vào giữa trán.
Lục Minh Tử Duệ cười như không cười, anh nói:
" Nam Cung Thiếu gia, sao lại vội đi thế nhỉ..Cùng tôi nói rõ ràng vài vấn đề trước khi chết đi. Coi như Lục Minh thiếu gia tôi đây cho cậu sống thêm vài phút."
" Cái gì, anh muốn làm gì, tôi không có gì để nói với anh cả. " Nam Cung Triệt cắn răng hung hăng trả lời lại.
Nghe được câu này, Lục Minh Tử Duệ cau mày, anh lập tức đổi giọng:
" Mày không có gì để nói sao, Nhưng Tử Duệ tao lại có rất nhiều chuyện muốn nói với mày đấy. "
" Thứ nhất, ông nội của mày là Nam Cung Thành Khi còn ở Mĩ đã thuê người giết tao, khiến tao vì vậy mà hôn mê đến bốn năm trời. Thứ hai, Cha của mày là Nam Cung Minh đã cướp không ít hợp hợp đồng làm ăn của tao, số tiền lên đến cả trăm vạn tệ. Cuối cùng chính là mày, Nam Cung Triệt, mày dám đụng đến người phụ nữ của tao, còn cả gan bắt cóc Mạc Dao người yêu của Hách Liên Thành bạn thân của tao! Nhà Nam Cung của mày thù cũ lẫn nợ mới nên tính hết một lượt hôm nay."
Lục Minh Tử Duệ nhìn bộ dáng ngu ra của Nam Cung Triệt, anh phá lên cười.
Hahahaha.. Nam Cung Thiếu gia, mày vẫn chưa hiểu ý tao nói sao? Có nợ thì phải trả vậy nên Nợ của Ông và Cha, con,cháu nên trả được rồi...Loại người như mày, nên chết đi cho khỏi chật đất. "
Đoạn Tử Duệ bóp cò súng... không một chút do dự. Chỉ một tiếng súng duy nhất, Nam Cung Triệt nằm vật xuống dưới đất. Không kịp nói điều gì rồi tắt thở. Cất khẩu súng vào túi quần. Lục Minh Tử Duệ cười lạnh.
" Nam Cung gia, các người nên đổi đám cưới hôm nay thành đám tang đi thôi.. Tử Duệ tôi từ từ chơi cùng các người. "
Lúc này Tống Minh đã sớm điều xe đến đây để đón tất cả bọn họ trở lại Thành phố..bỏ lại nơi đó đầy máu tanh, ghê rợn.. Quả nhiên, kẻ thắng thì làm vua, kẻ thua thì làm giặc là đúng mà....