Nắng sớm chiếu qua ô cửa sổ. Bầu trời quang đãng, trên giường bệnh, Lục Minh Tử Duệ khẽ mở mắt.. nhìn đến cô gái đang ở trong ngực anh ngủ say, anh khẽ cười..Thật sự không phải là mơ nữa..
" Tiểu Vũ của anh. Chúng ta thực sự đoàn tụ rồi. Từ giờ trở đi, anh sẽ không để ai cướp em khỏi đời anh nữa. "
Anh nhẹ hôn lên trán nhỏ của cô. " Ưm..Tử Duệ, anh dậy sớm a? " Chu Thanh Vũ dụi mắt, cô vẫn chưa muốn dậy đâu..
Lục Minh Tử Duệ gật đầu nhìn cô vợ nhỏ, đưa tay vén tóc cô ra phía sau. " Tiểu Vũ, mau dậy, lát nữa bác sĩ sẽ đến kiểm tra cho em đó.."
Thật là, cô muốn ngủ nữa cơ, suốt từ lúc bị bắt cóc đến nay, cô mới được ngủ một giấc ngon như vậy.. " Không, em muốn ngủ..Tử Duệ à..ông xã à..Lục Minh Thiếu gia.."
Lục Minh Tử Duệ day day trán, cô vợ của anh lại sài chiêu này nữa, nhưng mà lần nay anh sẽ không trúng chiêu đâu. Anh béo má của cô..giọng đầy cưng chiều..
" Tiểu Vũ! Em và con là tất cả với anh, vì vậy em dậy đi để bác sĩ kiểm tra. Hai người khỏe mạnh, thì anh mới an tâm. "
Biết không làm nũng được với anh, Chu Thanh Vũ đành thức dậy.." haizz..đúng là sài hoài một chiêu, vô tác dụng rồi. "
Một lát sau, bác sĩ và y tá cũng đến. Cả Chu Thanh Vũ và Lục Minh Tử Duệ đều được kiểm tra và thay băng vết thương hết một lượt.
Nhìn cánh tay của Lục Minh Tử Duệ. Vị Bác sĩ thực sự khâm phục người đàn ông trẻ tuổi này. Đêm hôm đó, khi anh ngất đi, ông chính là người đã cấp cứu và băng bó vết thương cho anh.
Nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia khắp mình là vết đánh đập xanh tím, lại trúng phải xuân dược, cánh tay trái có đến tổng cộng tám vết dao cứa lên, có lẽ cậu ta dùng cách đó để giữ vững ý thức của mình.
Vậy mà cậu ta vẫn cố gắng đưa được cô bạn gái kia đến tận phòng cấp cứu. Thật quá can đảm và kiên cường, bản thân ông làm bác sĩ gần hai mươi năm, có dao kéo hay vết thương nào mà ông không xem qua. Vậy nhưng lần đầu tiên ông thấy có người dùng dao cắt lên da thịt mình như thế. Bản Lĩnh và nghị lực của cậu ta thật không thể xem thường.
" Hai vị yên tâm nghỉ ngơi, dùng thuốc đúng giờ, sẽ hoàn toàn bình phục sau một tháng nữa. " Vị Bác sĩ căn dặn.
" Cảm ơn Bác Sĩ. " Lục Minh Tử Duệ nói cảm ơn rồi tiễn ông ra cửa..
Sau khi vị bác sĩ kia đi rồi, Lục Minh Tử Duệ nhìn cô vợ nhỏ của anh." Đói không? Anh đi mua sủi cảo cho em nhé! "
" Ưm ưm! " Chu Thanh Vũ gật đầu liên tục, cô thực sự rất đói nha..Lại vô cùng thèm ăn. Lần này phải ăn để bù lại thời gian bị bắt cóc mới được.
Nhớ lại khi đó, Chu Thanh Vũ vẫn còn rùng mình, thật may khi đó, hai lão già kia cần phải dùng cô để uy hiếp Lục Gia nên mới không bỏ đói cô. Bằng không, cô đã chết rồi..
Suy nghĩ một hồi Chu Thanh Vũ thấy Lục Minh Tử Duệ vẫn chưa đi, cô hơi ngạc nhiên.." Anh không đi mua sủi cảo cho em sao? "
Lục Minh Tử Duệ nhìn Chu Thanh vũ rồi lắc lắc đầu "Tiểu Vũ, anh không đi nữa, anh sợ khi quay về sẽ lại không thấy em. Có trời mới biết lúc đó anh đã trải qua như thế nào? Tiểu Vũ, anh không muốn chuyện đó lặp lại một lần nào nữa. "
Chu Thanh Vũ nghe anh nói xong câu đó, liền rơi vào trầm lặng.. có lẽ anh vẫn còn tự trách bản thân mình vì hôm đó đã bỏ cô lại.
Tiến đến, hai tay vòng ôm anh, cô nói: " Tử Duệ, anh lại nữa rồi, chẳng phải em vẫn tốt sao, chúng ta đã thoát rồi. Không ai chia cắt anh và em nữa. "
Anh ôm cô thật lâu. Sau đó diu giọng nói. " anh biết rồi, sau này anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em và con. Tiểu Vũ anh có ý này? "
Chu Thanh Vũ buông anh ra, cô không hiểu anh định làm gì, đứng ngây ra nhìn. Lục Minh Tử Duệ đi đến phía cuối căn phòng, mở tủ, trong tủ được cất đến 6 chiếc xe lăn. Anh lấy xuống một chiếc rồi bế cô ngồi lên. " Đi thôi, anh đưa em đi mua sủi cảo.."
" Woa! thì ra anh có ý này đó hả? " Chu Thanh Vũ cười tít mắt. Ông chồng quốc dân của cô đúng là nhất mà. Như vậy thì anh vẫn sẽ được ở bên cạnh bảo vệ cho cô rồi..
Lục Minh Tử Duệ khoác thêm áo cho Chu Thanh Vũ.
Anh cười với cô. " Vợ của anh, từ giờ trở đi, bất cứ chuyện gì, chúng ta đều sẽ cùng nhau thực hiện em nhé.."
" Ừm, cùng móc nghéo tay đi? " Chu Thanh Vũ chu môi nhỏ lên nói..Cô giơ ngón tay út lên nhìn anh..
Lục Minh Tử Duệ nhìn biểu cảm của Chu Thanh Vũ, anh phụt cười lớn..để lộ ra hàm răng trắng bóng, hai chiếc răng khểnh hé ra...
" Đẹp trai quá.." Chu Thanh Vũ xấu hổ! Lại bị Đại Boss thả thính rồi..
" Lục Minh Thiếu gia, anh mau hứa nha! " Chu Thanh Vũ giận dỗi..
Lục Minh Tử Duệ nín cười tay anh khẽ xoa đầu cô, rồi nói:
" Tiểu Vũ em đúng là trẻ con mà, nhưng mà bản Thiếu gia anh rất rất thích." Nói xong, anh cúi người xuống hôn vào cái môi nhỏ đang chu lên kia một cái, ngón tay út của anh cũng được móc vào ngón tay út nhỏ nhắn của cô. Anh nói nhỏ:
" Bà Lục của anh, anh hứa với em! "
Thỏa mãn với câu trả lời lẫn hành động của anh, cô gái cười vô cùng ngọt ngào như kẹo bông gòn mùa hè vậy.
Hai người cùng rời khỏi phòng, vừa đi vừa cười nói vô cùng hạnh phúc, vui vẻ..
- ----
Buổi chiều. Khu Hồi Sức Đặc Biệt
Đây có thể nói là một khu phòng cao cấp nhất của bệnh viện Thanh Hải. Một căn phòng thôi, cũng bằng một ngôi nhà bình thường rồi. Quan trọng nhất chính là căn phòng này đầy đủ tiện nghi. Lại thoải mái vô cùng.
Trong phòng, mọi người trong nhà đều đến thăm hai người họ thật đông, tất cả đều có mặt. Ông bà nội, cha mẹ hai bên, bạn thân của hai người, em trai em gái đủ cả. Cả đám người đang bàn tán xôn xao chuyện đám cưới. Lần trước bị hụt rồi lần này nhất định phải làm thật hoành tráng mới được.
Mọi người còn đang mải nói chuyện, chợt y tá mở cửa đi vào.
" Lục Minh Tử Duệ, Chu Thanh Vũ có người đến thăm hai người. " Nói xong, cô liền rồi đi.
Đứng trước cửa phòng, chính là Nam Cung Văn, tay anh đang xách một giỏ hoa quả. Thấy mọi người bên trong, anh do dự không dám bước vào. Cứ đứng ngốc tại chỗ.
" Nam Cung Văn, anh còn dám đến đây? Mặt anh cũng đủ dày a! " Chu Thanh Vũ tức giận. Người đàn ông này thật không biết xấu hổ, còn dám đến tận đây.
Lục Minh Tử Duệ kéo Chu Thanh Thanh Vũ ra phía sau. Nhìn Nam Cung Văn rồi nói:
" Nam Cung thiếu gia, cậu muốn gì? "
Mọi người đều nhìn Nam Cung Văn chờ anh ta trả lời. Nhưng đợi hoài, mà Nam Cung văn vẫn im lặng, khiến ai cũng không khỏi bực mình.
Lúc này, Lục Minh Tử Hạo mới đứng dậy, ông nhìn Nam Cung Văn, lên tiếng nhắc nhở:
" Nam Cung Thiếu gia, có gì mau nói đừng cứ đứng ngây ở đó..đàn ông phải quyết đoán, phàm chuyện gì cũng nên dứt khoát. "
Nghe ông Cụ nói, Nam Cung Văn vội tiến lên hai bước rồi quỳ xuống ngay trước mặt ông..Cả đám người trợn mắt kinh ngạc, người của nhà Nam Cung mà lại quỳ xuống trước mặt người khác sao?
" Nam Cung Thiếu gia, cậu làm thế là sao, mau đứng lên đi, lão già như tôi không nhận nổi. " Lục Minh Tử Hạo cau mày, nghiêm giọng nói.
" Lục lão gia, xin ông hãy cứu cha và ông nội của con. " Con xin chịu tội thay cho họ. Nam Cung Văn vừa nói vừa dập đầu.
" Chuyện này.." Lục Minh Tử Hạo vội đỡ Nam Cung Văn đứng dậy. Ông dịu giọng nói:
" Tiểu Văn, ta là Thủ Trưởng nhưng đã nghỉ hưu rồi, ta không can dự vào chuyện của pháp luật nữa. Huống hồ, cả cha và ông nội của cậu đều mang tội nặng..Theo luật đã định. Họ sẽ không phải chết, nhưng phải lãnh án chung thân suốt đời. Cậu về đi, ân oán giữa hai nhà Nam Cung và Lục Minh nên kết thúc tại đây. "
Nam Cung Văn nhìn ông cụ. Anh đành buông xuôi. Rốt cuộc điều anh sợ nhất cũng đã diễn ra. Quả nhiên Lục Minh Tử Hạo, ông cụ không giúp cho anh được. Anh đứng lên tiến về phía Lục Minh Tử Duệ. Bình tĩnh đưa bàn tay ra, anh nói:
" Tử Duệ. Nam Cung Văn tôi thật xin lỗi cậu, vì những gì mà nhà Nam Cung gây ra cho gia đình cậu. Chúng ta có thể làm bạn được không? "
" Làm bạn sao? " Hách Liên Thành và Mạc Dao cùng nói lớn..Cái quái gì vậy? Người có đủ tư cách để làm bạn với Tử Duệ và Thanh Vũ chỉ có Tôi và Mạc Dao thôi..cậu nằm mơ. Hách Liên Thành nghĩ vậy nhưng không nói ra.
Lục Minh Tử Duệ đứng dậy, anh nhìn thẳng vào mắt của Nam Cung Văn.
" Nam Cung Thiếu gia, sau bao nhiêu chuyện xảy ra, cậu nghĩ Lục Minh Tử Duệ tôi có thể làm bạn với cậu sao?..Tôi không làm bạn với cậu không phải vì cậu mang họ Nam Cung, mà là vì cậu không xứng đáng có được tình bạn từ tôi. "
" Nói thật, tôi từng rất khâm phục cậu, là một đại thiếu gia của một gia tộc lớn, nhưng cậu vẫn có thể không để bản thân mình bị cuốn vào cuộc tranh đấu quyền lực. Thế nhưng hình tượng đó đã xụp đổ khi cậu đã lợi dụng lúc tôi gặp nạn mà dụ dỗ, muốn đem Tiểu Vũ của tôi đi. Nói cô ấy từ bỏ tôi.. Cậu nghĩ cái bắt tay này cậu có xứng đáng nhận nó từ tôi không? "
Nam Cung Văn đơ người, bàn tay buông xuống..Mặt đầy thất vọng.. cũng đúng, nếu là bạn thì không nên nhân lúc người ta gặp nạn mà giở trò.. nhưng anh đã làm như vậy rồi..
Nam Cung Văn không còn gì để nói, anh cúi đầu đi thẳng ra cửa..
" Hết thật rồi..thật sự không còn gì nữa, Ông nội và cha bị vào tù, em trai, em gái đều bỏ mạng, dì cũng vì vậy mà bị điên..Công ty cũng phá sản. Gia tộc Nam Cung còn lại cái gì? Còn gì để anh ở lại đây chứ..Hải Thành này, có lẽ ngay từ ban đầu, bọn họ không nên trở lại thì sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay..."
Trong phòng, sau khi Nam Cung Văn rời đi. Mọi người lại vui vẻ nói chuyện..sóng gió đã qua đi rồi, giờ thì mau mau tung hoa, tung hoa để chuẩn bị cho hôn lễ thôi...