Một nơi khác, trên con đường lộ lớn, chiếc ô tô vì mưa quá lớn không thể chạy được..ngồi trong xe, Hách Liên Thành đấm mạnh vào thành cửa kính.. " Tử Duệ sao lại ngốc vậy chứ? Một mình cậu ấy làm sao có thể đối phó với hai lão già kia chứ? "
Lục Minh Tử Hạo xiết chặt cây gậy..cuối cùng, cháu trai của ông vẫn không chờ được, nó thật cố chấp như chính ông năm đó liều mạng cứu Thải Điềm bà nội của nó bây giờ vậy. Cũng tính vì tính cố chấp đó mà mẹ Cha của ông mới mất mạng.
Thật không ngờ, hôm nay chính cháu trai của ông cũng nằm trong hoàn cảnh đó..Lục Minh Tử Hạo nhắm mắt lại. " Tử Duệ, Tiểu Vũ! trước khi ta kịp đến hai con đừng xảy ra chuyện gì. "
- -----
Trở Lại bên này, sau khi bị ép nuốt vào xuân dược kia. Lục Minh Tử Duệ từ từ mở mắt ra, anh cảm thấy đầu mình vô cùng nhức...ý thức mơ mơ hồ hồ..cả người nóng ran.
Định đưa hai tay lên để day huyệt thái dương, nhưng hai tay không cử động được..vết thương trên người đau đớn..quần áo vì bị mưa ướt mà lạnh buốt. Thế nhưng trong người anh lại nóng bừng bừng..
" Nóng quá...!! môi anh khẽ mấp máy thì thào..
Nam Cung Liên nhìn thấy biểu cảm của anh, thì vô cùng thích thú, cô ta đưa bàn tay chạm lên khuôn ngực rắn chắc của người đàn ông....như một luồng điện xẹt qua..cả cơ thể anh khẽ run rẩy..
Lục Minh Tử Duệ ngước mắt lên nhìn người trước mặt anh. " Là ai! " giọng anh nỉ non càng làm cho Nam Cung Liên điên lên..cô ta vội vàng dùng cả hai tay mà lao xuống ôm lấy thân hình hoàn mĩ sạch sẽ của anh...
" Lục Minh Tử Duệ..anh mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi mà...huhuhu..."
Chu Thanh Vũ đau lòng, Nam Cung Liên kia sao lại vô liêm sĩ đê hèn như vậy chứ? Cô ta chỉ vì một chút ham muốn dục vọng của bản thân mà từ bỏ cả lòng tự trọng sao?..cô ta quá ghê tởm...
Nam Cung Văn nhìn Lục Minh Tử Duệ rồi nhìn đến Chu Thanh Vũ, anh cười như không cười mà chế nhạo cô..
" Thanh Vũ, người em yêu chẳng qua cũng chỉ có như vậy..cũng bẩn thỉu như những tên đàn ông khác thôi, ngay cả ý chí cũng không giữ được.. em còn muốn yêu anh ta sao? "
Chu Thanh Vũ hai mắt đỏ ngầu, hét lên:
" Câm miệng đi, Nam Cung Văn, đừng quên bản thân anh cũng mang trên mình dòng máu của những con người dơ bẩn kia, anh tưởng anh sạch sẽ lắm sao..Chó mực thì không thể đổi lông...Một nhà Nam Cung lũ đê hèn các người dùng thủ đoạn dơ bẩn đó với chồng tôi thì hay ho sao? Anh nói chồng tôi bẩn thỉu, vậy cha anh, ông nội anh, và cả cô em gái hèn hạ kia của anh thì sạch sẽ sao? Các người dùng tôi để uy hiếp anh ấy, các người thanh cao....lắm sao? "
Nam Cung Văn cứng họng. Anh không ngờ, Chu Thanh Vũ lại nói ra lời lẽ sắc bén như vậy..Anh tay ra bóp chặt hai vai cô..." Thanh Vũ, em suy nghĩ lại đi, Lục Minh Tử Duệ..hắn ta..."
" Á..."
Tiếng kêu thất thanh của Nam Cung Liên làm tất cả đều quay lại nhìn..Cả đám kinh hãi, chỉ thấy Nam Cung Liên đang ôm chặt bả vai, máu tuôn ra không ngừng..
Thì ra trong lúc vòng tay luồn qua lưng Lục Minh Tử Duệ để ôm anh. Nam Cung Liên đã làm rớt con dao mà cô ta giấu trong tay áo khi đến đây. Lục Minh Tử Duệ Tử trong lúc dãy dụa vì thuốc kích dục, lưng anh bị cây dao đâm trúng. Sự đau đớn làm anh thanh tỉnh không ít, mắt thấy Nam Cung Liên đang ôm mình, anh vô cùng ghê tởm lẫn phẫn nộ..
Cơn tức giận xông thẳng vào não, khiến Lục Minh Tử nổi điên lên, anh dựt đứt cả sợi dây đang trói hai tay anh lại, như được giải phóng, anh lập tức dùng con dao kia mà đâm vào vai cô ta.
" Mau cút ra chỗ khác, đồ đàn bà bẩn thỉu! "
Lục Minh Tử Duệ gầm lên, cây dao nhỏ trong tay chĩa thẳng vào Nam Cung Liên...
" Cái gì chứ? Hắn vẫn tỉnh táo được sao? Xuân dược mạnh như vậy mà hắn vẫn không hề gì? " Nam Cung Minh khiếp sợ nhìn Lục Minh Tử Duệ.
Lục Minh Tử Duệ nhìn chằm chằm vào Nam Cung Minh.." Quả nhiên cha như thế nào đẻ, ra con cũng thế ấy..Nam Cung Liên cô ta cũng bẩn thỉu, kinh tởm như ông vậy, cô ta thèm đàn ông như vậy sao? "
" Chết tiệt! " xuân dược kia quá mạnh, anh vội cầm dao rạch trên cánh tay của mình, máu tươi trào ra, anh lại thanh tỉnh không ít..cứ vậy trên cánh tay của anh đã có đến năm sáu vết cứa..máu loang hết cả một bên áo của anh.
" Lục Minh Tử Duệ!! anh ngưng ngay cho em có biết chưa, anh còn làm như vậy em sẽ hận anh suốt đời.."
Chu Thanh Vũ hét lên thảm thiết...
" Huhuhu...Tử Duệ ơi! "
Chu Thanh Vũ khóc nức nở, từ lúc nhìn thấy Nam Cung Liên kia bị đâm, cô biết anh đã thanh tỉnh rồi, chỉ là xuân dược kia quá mạnh, nó gần như là chất cấm đối với người sử dụng.. nếu không giao hợp..anh sẽ chịu nổi sao? Chu Thanh Vũ thật không ngờ, Lục Minh Tử Duệ lại dùng chính cách đó để giữ vững ý thức của bản thân anh.
Lục Minh Tử Duệ đi từng bước về phía Nam Cung Liên.. Anh Gằn lên từng chữ..." Thứ đàn bà bẩn thỉu không ai bằng, ngay cả lòng tự trọng cũng không có! Còn muốn làm người phụ nữ của tôi? Cô nằm mơ! " Anh vừa nói vừa lấy con dao cứa lên tay thêm một nhát nữa, máu ở vết thương mới lại tuôn ra rớt xuống. Rơi lên cả trên mặt Nam Cung Liên, cô ta kinh hãi, lùi về sau...
Nhìn vẻ khiếp sợ của cô ta, Lục Minh Tử Duệ phá lên cười.. " Sợ rồi sao? Nam Cung Liên, mỗi một vết dao tôi cứa trên tay, chính là để nhắc nhở tôi không được phản bội lại vợ tôi, suốt đời tôi chỉ yêu cô ấy mà thôi.."
Lời anh nói vô cùng rõ ràng, nhất là khi cơn mưa kia đã tạnh, âm thanh lại càng rõ hơn. Cả đám người đều nghe được, Nam Cung Văn cũng không ngoại lệ..
" Không ngờ Lục Minh Tử Duệ lại gan lì như vậy.. những vết cắt trên tay kia, người bình thường, không một ai dám làm.. vậy mà anh ta đã cắt bao nhiều lần chứ? Chỉ vì không muốn phản bội lại cô ấy sao? "
Đúng lúc này, hàng loạt xe cảnh sát lao đến, tiếng còi thét chói tai..Ánh đèn ô tô chiếu rọi hết cả ngôi nhà hoang.Trên chiếc ô tô vừa dừng lại, Lục Minh Tử Hạo bước xuống xe trong bộ trang phục của một Thủ Trưởng..
" Lục Minh Tử Hạo, đừng làm bậy nếu không đừng trách tôi giết cháu dâu và cháu trai của ông? "
Nam Cung Thành quát lên rồi ra hiệu cho Tống Khang. Tống Khang lập tức rút súng ra nhắm vào đầu của Chu Thanh Vũ những tên còn lại cũng chĩa súng vào Lục Minh Tử Duệ..
Lục Minh Tử Lăng, Chu Phong Tác, Hách Liên Thành và Thượng Kha cũng tới nơi. Lục Minh Tử Lăng lạnh giọng:
" Nam Cung Minh, mau thả hai đứa con của tao ngay, nếu không đừng trách tao.."
" Không bao giờ, ngày hôm nay, đã đi đến bước này Nam Cung Minh tao có chết cũng kéo theo hai đứa con của mày, hai đứa nó phải đền mạng cho Tiểu Triệt của tao..Tống Khang, mau ra tay giết chết hai đứa nó đi.."
Ngay Lúc Tống Khang định bóp cò.
Đoàng! Đoàng!
Hai phát súng liên tiếp rơi vào đầu, hắn ta chợt ngã ngồi ra phía sau, hai mắt trợn trừng.. Chết rồi! Hắn ta chết rồi! Là A Nguyệt, người có thể bắn tỉa khoảng cách từ xa, chỉ có thể là cậu ấy thôi.. Chu Thanh Vũ chợt reo lên:
" A Nguyệt! A Nguyệt em ở đâu? "
" Phạch...phạch...phạch...phạch.. " Là tiếng máy bay trực thăng.
Từ trên khoảng không, một chiếc máy bay tư nhân dần hạ cánh..Triển Hoằng cùng A Nguyệt bước xuống khỏi máy bay cùng một người đàn ông Ngoại Quốc..Là Jason, cha nuôi của Lục Minh Tử Duệ..
Cả đám đàn em của Tống Khang thấy vậy, nhao nhao lên, Đúng lúc này, cảnh sát lao đến khống chế tất cả, rồi giải đi..
Vị Cảnh Sát Trưởng đưa tay chào Lục Minh Tử Hạo.." Thủ Trưởng Lục, cảm ơn ngài đã hợp tác! " Sau đó ông tiến đến trước Nam Cung Thành Và Nam Cung Minh.. Ông nói:
" Nam Cung Thành, Nam Cung Minh, hai người chính thức bị bắt vì tội tham nhũng, giao dịch hàng cấm với xã hội đen ở nước ngoài..Mời hai người theo chúng tôi về đồn.. "
Hai nhân viên cảnh sát lập tức tiến lên còng tay hai người Nam Cung Minh Và Nam Cung Thành rồi dẫn đi...
" Ông nội, cha, sao lại bắt cha của tôi? " Nam Cung Văn chạy theo vị cảnh sát trưởng chất vấn..
Vị Cảnh sát trưởng nhìn Nam Cung Văn, ônh chậm rãi nói: " Nam Cung Thiếu gia, chúng tôi không bao giờ bắt lầm người, ông nội và cha cậu kinh doanh hàng cấm..chúng tôi buộc phải bắt giữ, nếu anh muốn biết rõ, anh có thể theo chúng tôi về đồn.."
" Được tôi đi theo các ông! " Nói xong Nam Cung Văn leo lên chiếc xe của vị Cảnh sát trưởng kia rời đi..
Lúc này, bên trong, không còn ai uy hiếp Chu Thanh Vũ vui mừng gọi to..
" Ông xã à! "
Lục Minh Tử Duệ nghe được âm thanh quen thuộc, anh vứt luôn con dao trong tay chạy đến chỗ cô vợ nhỏ của anh..Cởi trói cho cô, hai người ôm nhau hạnh phúc, tốt quá, họ lại có nhau rồi. Hai người cùng dìu nhau đi về phía Lục Minh Hạo, thật may, vì ông nội đã đến kịp.
Trong một góc khuất của ngôi nhà.. Nam Cung siết chặt hai tay, tức đến run người..
" Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về cô ta, Chu Thanh Vũ tôi căm hận cô, cô là nguyên nhân khiến tôi mất đi tất cả.. "
Nam Cung Liên vì sợ cảnh sát bắt đi, nên cô ta trốn về phía sau..thật không ngờ, ông nội, cha, hai người họ đều bị bắt.. cô ta mất hết thật rồi.. Nhìn đôi nam nữ đang dần đi xa ở phía trước, anh mắt cô ta lóe lên tia hung ác..nhặt lên khẩu súng của Tống Khang lúc nãy cô ta nghiến răng:
" Lục Minh Tử Duệ, nếu Nam Cung Liên tôi không có được anh, thì Chu Thanh Vũ cũng đừng hòng có được..! "
" Chết đi..."
" Đoàng!!" Tiếng súng vang lên.
Mọi người cùng nhìn lại, chỉ thấy Lục Minh Tử Duệ đang ôm Chu Thanh Vũ..gọi không ngừng, dưới nền đất máu tuôn lênh láng...
Thì ra, lúc hai người rời khỏi ngôi nhà để đi ra ngoài, Chu Thanh Vũ đi thật chậm, không hiểu sao cô vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm từ phía sau, vậy nên không do dự cô vô thức quay nhìn lại..Chu Thanh Vũ kinh hãi khi nhìn thấy Nam Cung Liên đang chĩa họng súng vào Lục Minh Tử Duệ....
Không một chút đắn đo, ngay khi tiếng súng nổ ra, Chu Thanh Vũ vội chắn ngay sau lưng Lục Minh Tử Duệ..Cô đỡ phát đạn đó cho anh...
" Là ai đã ra tay! " Lục Minh Tử Hạo hét lên.
" Là cô ta! " A Nguyệt chỉ tay về phía Nam Cung Liên đang định chạy trốn..Thật nhanh Triển Hoằng đã túm cô ta lại..
Lục Minh Tử Duệ nhìn Nam Cung Liên..ánh mắt lạnh băng, anh nhìn Triển Hoằng..Chỉ nói bốn ngắn gọn.
" Giết cô ta đi "..
Ngay Tức khắc mệnh lệnh được chấp hành..Chỉ một phát súng duy nhất..không có âm thanh. Nam Cung Liên ngã xuống ngay trước mặt tất cả mọi người..không kịp chăn trối..cuộc sống của cô ta vì phát súng kia mà chấm dứt từ đây..
Lúc này, Chu Thanh Vũ mới đưa tay lên sờ lên gương mặt hốc hác của anh, cô thì thào..
" Tử Duệ à, còn nhớ không, kiếp trước anh đã đỡ đạn bảo vệ cho em..Em đã yêu anh từ lúc đó..Kiếp này, đổi lại rốt cuộc thì...em cũng đã bảo vệ cho anh được rồi..."
" Đồ ngốc, cô gái ngốc của anh, sao em làm thế chứ? Tiểu Vũ ngốc của anh...em nhất định sẽ không sao! " Lục Minh Tử Duệ ôm Chu Thanh Vũ bật khóc thảm thiết.
Chu Thanh Vũ nhìn Lục Minh tử Duệ, cô khẽ nở một nụ cười yếu ớt.. máu tươi từ khóe miệng chảy ra..Cô nói tiếp..
" Lục Minh Tử Duệ "
"...sống lại một lần nữa để yêu anh..."
"...em không hề hối hận.."
"...không hối hận.."
"...em..yêu anh.."
Vừa dứt lời, cô ngất lịm, đôi tay lạnh buốt cũng theo đó mà trượt xuống khỏi gương mặt đầy nước mắt của Lục Minh Tử Duệ.
" Không!!!!!! "
Lục Minh Tử Duệ hét lớn, âm thanh vang vọng xé toạc màn đêm lạnh lẽo, mây đen đã tan đi, ánh trăng khuya cũng len lỏi chui ra ngoài chiếu sáng mờ mờ khắp vùng ngoại ô Hải Thành....
Sau cơn mưa trời sẽ lại sáng sao...