" Ở chỗ này thực quá kinh khủng, vậy mà Chu Thanh Vũ tiện nhân kia vẫn không sợ hãi chút nào, cô ta quả nhiên không phải người mà. "
Ban đầu, Nam Cung Liên dự tính đi vào đây sẽ cho Chu Thanh Vũ kia một bài học. Nhưng sau đó, cô ta suy nghĩ lại, dù sao Chu Thanh Vũ kia cũng là Ông nội và cha cô bắt về, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, cô ta sẽ gánh không nổi. Vậy nên chỉ đứng ngoài nghe lén hai người Nam Cung Văn Và Chu Thanh Vũ nói chuyện mà thôi.
Thật không ngờ, cô ta lại biết được một chuyện lớn như vậy. Thì ra tên Nam Cung Văn kia nhìn trúng tiện nhân kia rồi, thế nên anh oơma mới không chịu giúp ông nội và cha..trả thù Lục gia.
" Nam Cung Văn, lần này tôi sẽ khiến cha và Ông nội đuổi anh biến khỏi nhà Nam Cung..."
________
Tại Ngự Viên Lục Gia..
Bên chiếc xích đu ngoài vườn..Lục Minh Tử Duệ đang ngồi thẫn thờ, đôi mắt không một chút tiêu cự mà nhìn về phía cổng..miệng lẩm bẩm..
" Đã là ngày thứ bảy, đúng một tuần rồi. Tiểu Vũ, em ở đâu, anh nhớ em quá, nhớ đến phát điên lên được..."
Bên ngoài cổng một chiếc Bugatti Veyron chạy thẳng vào trong sân. Người lái là Hách Liên Thành, thật sự anh cũng sôi máu lên rồi, lí ra giờ này, anh đang cùng Mạc Dao du sơn ngoạn thủy, hưởng tuần trăng mật ngọt ngào rồi, thế mà... Hách Liên Thành nghiến răng..
" Thật khốn kiếp..đã một tuần rồi, không hề có một manh mối nào...có lẽ chỉ còn một chỗ chưa tìm tới thôi.."
Xuống xe Hách Liên Thành đi thẳng đến khu vườn, thấy Lục Minh Tử Duệ đang ngồi trên xích đu. Hách Liên Thành kéo tay anh đi nhanh ra xe..
" Tên ngốc này, thay vì ngồi trơ ra đó, thì đi với tôi đến một nơi đi. Có thể sẽ có manh mối đó.."
Lục Minh Tử Duệ cứ mặc cho Hách Liên Thành kéo đi. Đến chỗ xe đậu, Hách Liên Thành ném cho anh một cái nón bảo hiểm.." đi thôi ôi, ông đây đưa cậu đi tìm vợ. "
Thẩm Thanh vừa từ trong nhà lớn bước ra, thấy hai người Lục Minh Tử Duệ và Hách Liên Thành đang ngồi trên xe chuẩn bị rời đi. Bà hoảng hốt gọi lớn:
" Liên Thành! Con định đưa Tử Duệ đi đâu..Nó đã mệt lắm rồi..."
" Bác yên tâm, con đưa cậu ta đi giải sầu thôi! " Hách Liên Thành miệng thì trả lời mà tay đã lái xe phóng đi mất hút.
Thẩm Thanh chả kịp hỏi là đi đâu. Bà đành quay vào trong nhà. " Tiểu Vũ à! Tử Duệ sẽ ra sao nếu không có con đây chứ? "
Ngồi trên xe, Lục Minh Tử Duệ có chút thanh tỉnh. Xe lao nhanh làm gió tạt vào mặt đau buốt khiến anh bình tĩnh hẳn lên. Nghĩ kĩ lại, khắp Hải Thành này anh đã lục tung mọi ngõ ngách mà vẫn không thấy Tiểu Vũ đâu. Bất kì nhà nào anh cũng tra cũng xét. Duy chỉ có một chỗ duy nhất mà anh chưa tra qua. Đó là Nam Cung Gia...
" Vậy nếu là hai lão già kia làm, sao đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì? Nam Cung Thành đó ông ta muốn làm gì? "
Mải nghĩ, xe dừng lại mà Lục Minh Tử Duệ vẫn không hay biết gì..Hách Liên Thành gỡ nón bảo hiểm cho bạn mình, " Tử Duệ, chúng ta vào trong đi. "
Ngước mắt lên nhìn, Lục Minh Tử Duệ bất giác cau màu.." Bar- Romane Blud " một quán rượu nổi tiếng ở Hải Thành, chợt anh lạnh giọng:
" Liên Thành, cậu đưa tôi đến đây làm gì? Cậu còn tâm trạng sao? Tôi không có hứng thú, cậu thích thì vào, tôi về đây.."
" Tên ngốc này, tôi không bảo cậu vào đây nhảy nhót, hay uống rượu, nơi này hội tụ muôn vàn con người, cậu muốn nghe loại tin tức nào, đều sẽ có tất...biết đâu lại có tin tức của Thanh Vũ...tôi không định.." Hách Liên Thành chưa nói xong, Lục Minh Tử Duệ đã kéo anh vọt vào bên trong nhanh như tên bắn..
" Cái tên mặt lạnh này, đúng là chỉ có cô nhóc kia mới làm hắn đổi chiều 360° như vậy. "
Bên trong quán rượu này có hai khu. Một Khu Dành cho Khách Vip. Sẽ ngăn cách toàn bộ với ồn ào bên ngoài. Khu còn lại chính là chỗ Hách Liên Thành và Lục Minh Tử Duệ đang đứng. Khu này, rất nhiều loại người tập trung, giàu có, nghèo có, bình thường cũng có.. Đúng như Hách Liên Thành nói..Chỗ này quả nhiên chuyện gì người ta cũng biết dù là nhỏ nhất.
" Tiểu Vũ à! Hy vọng chỗ này sẽ có tin tức của em.." Nghĩ rồi Lục Minh Tử Duệ cùng Hách Liên Thành đến quầy rượu. Hai người kêu hai ly Wishky rồi ngồi xuống chờ đợi tin tức.
Thật không ngờ chưa đến mười phút, Lục Minh Tử Duệ nghe được ba chữ Chu Thanh Vũ từ miệng một cô gái ngồi ở chiếc bàn ngay sau lưng anh..
" Các cô không biết gì sao? Vị tiểu thư Chu Thanh Vũ kia bị mất tích suốt một tuần rồi đấy.. Cô ấy đúng là tội nghiệp, chưa kịp tổ chức hôn lễ thì đã bị bắt cóc rồi..Thật không biết ai lại ác như vậy. " Cô gái này vừa uống một hớp nước ép vừa nói.
" Hứ!! Tội nghiệp cái gì? Cô ta bị như vậy là đáng, cô ta chết lại càng hay, loại tiểu thư như cô ta sao xứng với Lục Minh Thiếu gia chứ? " Giọng nói chua ngoa này không phải Nam Cung Liên thì còn là ai.
Nam Cung Liên vừa từ phòng vệ sinh đi vào thì nghe được cô gái ngồi cùng bàn nói Chu Thanh Vũ bị bắt cóc rất tội nghiệp..thật là chướng tai mà. Thế nên là miệng lớn mồm to cứ vậy mà chửi rủa Chu Thanh Vũ một cách thậm tệ..
Nam Cung Tiểu Thư, Chu Thanh Vũ đó đâu có thù oán gì với cô, sao cô lại mắng chửi trù ẻo người ta như vậy chứ? Cô Gái lúc nãy lên giọng chỉ trích..
" Im miệng! Cô thì biết cái gì chứ? Cô ta đã cướp mất Lục Minh Tử Duệ người mà tôi rất thích. Vì cô ta, mà anh mà anh Trai tôi phải chết thảm.. vậy nên tốt nhất là cô ta nên chết đi thì hơn. Để tôi nói cho các người nghe, cho dù nhà họ Lục kia có tìm suốt đời cũng không bao giờ thấy mặt được con tiện nhân Chu Thanh Vũ kia đâu. Bởi vì bị nhốt ở cái nơi vừa lạnh lẽo, vừa ẩm mốc, lại không có một bóng người, cả ngày như đêm đều không thấy mặt trời như vậy, sớm muộn cô ta cũng chết mà thôi...Lục Minh Tử Duệ kia cuối cùng cũng sẽ thuộc về tôi....Hahaha..."
Nam Cung Liên chửi xong vô cùng hả hê, xung sướng, cười vô cùng sảng khoái...cô ta nghĩ ở cái quán rượu lớn như thế này, cho dù có chửi, có rủa bao nhiêu đi nữa cũng sẽ chả có ai rảnh hơi mà quan tâm làm gì..
Nam Cung Liên nào có biết rằng từng câu từng chữ vừa rồi của cô ta lại được Lục Minh Tử Duệ đang ngồi trên ghế ở quầy rượu sau lưng cô ta, nghe rõ đến một chút cũng không bỏ xót.. Ly rượu trong bàn tay phải của anh đã sớm bị bóp nát từ bao giờ. Thủy tinh cứa vào lòng bàn tay làm máu tươi từ các khe ngón tay tuôn ra, vô cùng đáng sợ.
" Tử Duệ cậu sao vậy? "
Hách Liên Thành không hiểu chuyện gì xảy ra, từ lúc ngồi đây anh vẫn nhìn ngang nhìn dọc xem có người quen hay không để hỏi thăm. Vậy nên những lời của Nam Cung Liên anh không để ý lắm. Nhưng Lục Minh Tử Duệ thì khác, ngay từ khi cô gái kia nhắc đến cái tên quen thuộc chính là tên cô vợ nhỏ Tiểu Vũ của anh, thì anh chỉ một mực nghe mà không hề quan tâm đến cái khác...
" Nam Cung Liên, hôm nay cô thực đã đi quá giới hạn của tôi rồi.."
Lục Minh Tử Duệ từ từ đứng lên, tay trái lại cầm một chiếc ly khác, anh quay người lại nhìn hết cả những người ngồi trên chiếc bàn đó một lượt. Ánh mắt lạnh lẽo chứa đầy sự chán ghét lẫn căm phẫn khi nhìn thấy Nam Cung Liên cười thoải mái như vậy..
Choang!!!
Chiếc ly trên tay được Lục Minh Tử Duệ ném thẳng vào những đĩa thức ăn trên bàn..Lực va chạm quá mạnh khiến cả ly lẫn đĩa bể tan tành, đồ ăn văng tung tóe.. Mảnh thủy tinh văng cả vào người ba cô gái kia, Nam Cung Liên cũng không ngoại lệ...
" Á..." bốn người hét rầm lên....làm tất cả mọi người trong quán rượu phải nhìn sang.. một mảnh xôn xao.. Nam Cung Liên bất giác nhìn lên...
" Lục..Lục..Minh..Tử Duệ.." Cô ta khiếp vía không nói nên lời..
Tại sao anh ta lại ở đây, vậy..vậy những gì cô ta nói Chu Thanh Vũ lúc nãy, anh ta đều đã nghe hết. Nam Cung Liên còn chưa kịp nghĩ nên làm thế nào... Bàn tay to lớn của Lục Minh Tử Duệ đã bóp chặt cổ của cô ta..
" Anh..thả..tô..i..ra!! " Nam Cung Liên dãy dụa..
Lục Minh Tử Duệ cười như không cười..bàn tay phải còn lại đang chảy đầy máu, thế nhưng anh chả quan tâm nữa, nhanh chóng cầm lên nửa chiếc ly bể còn lại.
" Nam Cung Liên, chẳng phải cô mạnh miệng lắm sao, bây giờ nói lại cho tôi nghe xem.. nói đi, mau nói tiếp đi...nói đi cô câm rồi sao? "
Đôi mắt Lục Minh Tử Duệ hằn lên tia máu, đỏ ngầu, dữ tợn nhìn cô ta. Cứ mỗi một chữ vang lên, thì khuôn mặt của Nam Cung Liên lại thêm một đường rạch của thủy tinh cứa qua, cho đến lúc mặt cô ta toàn là máu, Lục Minh Tử Duệ liền buông tay ra..Thật là bẩn mà.. Anh không muốn máu của cô ta dính lên tay anh.
Cảnh tượng trước mắt, khiến cả ba cô gái còn lại la hét om xòm vì sợ hãi, ghê quá..
Mọi người đều nhìn Lục Minh Tử Duệ lúc này họ mới thực sự nhận ra anh là Thiếu gia nhà Lục Minh. Ba cô gái kia vội vàng bò nhanh qua chỗ hỗn loạn mà trốn..Thật may vì họ không có nói đụng chạm gì đến vị Chu Tiểu Thư kia nếu không thật không dám tưởng tượng.
Nam Cung Liên bị Lục Minh Tử Duệ buông ra, ngã xấp xuống đất..đưa hai tay ôm mặt cô ta gào khóc lên. Lục Minh Tử Duệ quăng chiếc ly trên tay xuống. Máu ở bàn tay vẫn chảy không ngừng..Chiếc áo sơmi trắng của anh đang mặc vì dính máu ở tay anh mà loang đỏ hết.
Đứng mặt Nam Cung Liên..anh gằn từng chữ..
" Nam Cung Liên, hôm nay Lục Minh Tử Duệ tôi tha cho cô một mạng. Cô, quay về nói với hai lão già kia, mau trả lại Tiểu Vũ cho tôi, bằng không, nếu Tiểu Vũ có mệnh hệ nào..Nhà Nam Cung các người, một tên cũng đừng mong sống yên ổn. Tôi thề sẽ cho các người tuẫn táng theo cô ấy.." Nói xong, anh lạnh lùng rời đi..
Hách Liên Thành không hiểu gì, từ lúc anh thấy tay Lục Minh Tử Duệ chảy máu cho đến khi Lục Minh Tử Duệ rời đi, anh chả hiểu cái gì.
" Tử Duệ, chờ tôi với, cái tên này sao cậu lại dám bỏ tôi lại đó hả? " Hách Liên Thành nhanh chóng chạy theo cậu bạn thân của anh.
Cả đám người trong quán rượu im lặng không dám nói một câu..Vị tiểu thư này thật là thê thảm a, nhưng cũng là đáng đời thôi, miệng cô ta ăn nói thô tục quá mà.
Ở đời là vậy, cái miệng hại cái thân chính là như thế. Miệng mồm không biết giữ nhất định rước họa vào thân...