Mặc dù không biết việc anh đã làm với cô là thật hay giả nhưng cô vẫn rất trông ngóng anh. Cô đã yêu anh thật lòng và không thể nào dứt ra được.
Lưu Tĩnh rất hào hứng khi trông thấy Triệu Thiên Đình, cô cất giọng vui mừng: "Thiên Đình."
Khuôn mặt Triệu Thiên Đình lạnh như băng, anh không trả lời Lưu Tĩnh, chỉ lấy vội sắp hình trong vali ném lên bàn.
"Những thứ này là gì?" Giọng nói vô cảm như thanh âm từ địa ngục vang lên. Hiện tại, Triệu Thiên Đình rất muốn nghe cô nói lí do, để xem cô sẽ biện giải như thế nào.
Ngữ điệu của anh khiến Lưu Tĩnh hoàn toàn ngạc nhiên, lâu lắm rồi anh mới lạnh lùng với cô như vậy. Chẳng lẽ, lời Tố Tư nói là thật sao?
Nét vui hớn hở trên mặt Lưu Tĩnh bỗng tắt đi, cô nhìn sấp ảnh trên bàn kinh ngạc cầm lên xem.
"Đây..." Tại sao lại có ảnh của cô không vậy. Lưu Tĩnh có thể nhận ra từng tấm ảnh này được chụp từ lúc nào. Nhưng ai đã làm việc đó?
Chẳng lẽ là Tố Tư, ả cố tình li gián cô và anh?
Như vậy thì đúng rồi, phải chăng cô đã bị rơi vào hố Tố Tư sắp đặt từ trước. Nhưng cô vẫn không phát hiện ra, bây giờ mới biết liệu có muộn không?
Nếu như vậy, cũng có thể ảnh của Thiên Đình cũng bị Tố Tư chụp. Có thể anh bị oan thì sao?
Không được, nếu cứ như thế, tình cảm của cô và Thiên Đình chắc chắn sẽ rạn nứt thật sự. Không, cô không cho phép!
Lưu Tĩnh phải giải thích thật rõ mới được, cô không muốn bị anh hiểu lầm mình, lại càng không muốn Tố Tư đắc ý.
Nhưng khi định tự biện giải thì Triệu Thiên Đình đã lớn tiếng quát: "Tĩnh Tĩnh, tôi yêu em như vậy, nhưng em lại phản bội tôi!"
Nhìn vẻ mặt bối rối và thái độ lưỡng lự đó của Lưu Tĩnh, Triệu Thiên Đình đã xem rằng mọi chuyện trước mắt là thật.
Thì ra, cô vẫn luôn giấu diếm anh. Thì ra, cô đã không còn yêu anh. Thì ra, anh bị cô lừa gạt mà mãi không biết.
Lưu Tĩnh đúng là diễn viên, một diễn viên xuất sắc. Anh quả thật ngưỡng mộ cô mà. Diễn hay lắm, để xem cô còn muốn diễn đến bao giờ.
"Đình, không phải, không như em nghĩ đâu..." Bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của Triệu Thiên Đình, Lưu Tĩnh thật sự sợ hãi. Anh chưa bao giờ như vậy với cô, chưa bao giờ...
"Không phải? Vậy những tấm ảnh này là gì?" Triệu Thiên Đình cắt đứt lời nói hoảng sợ của Lưu Tĩnh, anh quát lên chỉ tay về hướng những tấm ảnh đang xấp xổ ngự trị trên bàn.
"Đình, cho em vài phút giải thích, em muốn nói rõ mọi..."
Lưu Tĩnh đang cố gắng van nài anh bình thường thì Triệu Thiên Đình lại càng tức giận: "Đừng diễn nữa, tôi phải công nhận khả năng diễn xuất của cô càng tiến bộ rồi đấy."
Càng nghe cô biện bạch Triệu Thiên Đình càng chán ghét, cô đã phản bội anh thì phải chịu sự trừng phạt. Một sự trừng phạt không hề nhẹ.
Triệu Thiên Đình tiến lại gần Lưu Tĩnh, nhanh chóng bắt lấy cánh tay của cô. Anh siết cổ tay Lưu Tĩnh thật chặt và đẩy cô xuống chiếc ghế sô pha.
Lưu Tĩnh bị anh dùng lực không hề nhẹ để kéo và đẩy thì cô liền cảm thấy thân thể cứng ngắc, cảm giác đau đớn bỗng lan tỏa khắp cơ thể.
"Đau quá..." Không chỉ cơ thể bị đập vào sô pha đau, mà cả bàn tay bị anh siết cũng đau, nhưng cái đau nhất hiện tại đối với Lưu Tĩnh chính là trái tim.
Anh không tin tưởng cô, phải chăng tình yêu của anh dành cho cô đã phai nhòa thật sự?
Anh sẽ có người mới ư, và những điều Tố Tư nói với cô đều là thật ư?
Triệu Thiên Đình đang cố ý gây xung đột với cô, anh không cho cô cơ hội giải thích vì anh thật sự muốn tìm lí do thích hợp để loại bỏ cô sao?
Lưu Tĩnh không muốn tin, cô lại càng không dám tin điều đó là sự thật.
Tim cô đau quá, không ngờ nó lại đau nhiều đến như vậy.
Tim đau, mắt cay. Những giọt nước lóng lánh nhẹ nhàng rơi ra khỏi hốc mắt, Lưu Tĩnh thật sự đau lòng, cô không thể chịu đựng sự thật tàn nhẫn này.
"Đau sao, cô cũng sợ đau? Nếu sợ thì vì sao trước khi làm không nghĩ đến hậu quả?" Thấy nước mắt của Lưu Tĩnh bắt đầu chảy ra, tim Triệu Thiên Đình như bị co bóp lại, anh không hề muốn làm cô đau, nhưng mà anh không thể dừng lại.
Cô đã phản bội anh, cả đời này anh cũng không tha thứ!
Những giọt nước mắt của Lưu Tĩnh có thể chứng minh điều gì đây, cô trong sạch hay cô đáng thương?
Triệu Thiên Đình càng bực dọc khi thấy nước mắt của cô, anh hung hăng xé rách quần áo của cô một cách tàn bạo. Nhìn thấy Lưu Tĩnh muốn nói gì đó, Triệu Thiên Đình không màng đến mà thẳng thừng đi sâu vào cơ thể cô.
Lưu Tĩnh thét lớn, cơ thể đột ngột bị xâm chiếm, cô không tài nào chịu đựng được.
Mặt Triệu Thiên Đình càng đen hơn. Cô ở dưới thân người khác cũng rên rỉ như vậy sao?
Sức chịu đựng của Triệu Thiên Đình đã vượt quá giới hạn, anh không thể nào bình tĩnh được nữa. Cứ nghĩ Lưu Tĩnh bên cạnh người khác kêu la thành tiếng thì anh đã không chịu nổi.
Không hề để mắt đến sự đau đớn của Lưu Tĩnh, Triệu Thiên Đình liên tiếp vận động, mạnh mẽ như thú dữ. Anh liên tiếp đòi hỏi, Lưu Tĩnh có muốn nói gì cũng không thể nói được nữa.
Đến khi cô ngất đi, Triệu Thiên Đình vẫn không buông tha...
...
Khi mở mắt ra trời cũng sắp trưa. Lưu Tĩnh không thích ứng được với ánh sáng bên ngoài nên nheo mắt lại mấy cái, ổn định vài giây sau đó mới mở mắt ra được.
Lưu Tĩnh đang nằm trên giường ngủ, thì ra Triệu Thiên Đình đã bế cô lên đây, xem ra anh vẫn còn chút lương tâm.
Nhưng mà, thân thể Lưu Tĩnh đau nhức quá, đây là lần đầu tiên cơ thể cô lại đau đến như vậy. Lưu Tĩnh nhớ rất rõ, hôm qua, Triệu Thiên Đình đã bạo hành cô.
Nhìn xuống thân thể, Lưu Tĩnh phải há mồm kinh ngạc vì những dấu vết trên người. Có nơi rướm máu, có nơi bị bầm vô cùng đáng sợ.
Cả người cô là một màu đỏ đến kinh tởm.
Phải khó khăn lắm Lưu Tĩnh mới ngồi dậy được, cô chỉ tựa người vào thành gường, đau đớn nhăn mặt.
Thiên Đình đã không còn tin cô nữa rồi. Và những dấu tích trên người cô, tất cả là sự trừng phạt của anh dành cho mình.
Cô, phải làm sao đây?