• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trưa đến, Lưu Tĩnh và Tịch Viên cùng nhau ra ngoài ăn, Lưu Tĩnh dẫn Tịch Viên đến nhà hàng bậc nhất thành phố. Lưu Tĩnh muốn chiêu đãi nàng ăn những món ngon nhất, muốn cùng với nàng trãi qua những kỉ niệm tươi đẹp.



Trên bàn ăn toàn là những thức ăn hải sản, Tịch Viên cầm một con tôm, bóc vỏ sạch sẽ sau đó đặt vào chén Lưu Tĩnh.



"Cho cậu này. Ăn thử xem ngon không." Tịch Viên mỉm cười, đáy mắt cong cong trông nàng vô cùng xinh đẹp.



Nhìn con tôm gọn gàng nằm trong bát, Lưu Tĩnh cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Hành động này của Tịch Viên làm cô nhớ đến một kỉ niệm đẹp của mình và Triệu Thiên Đình cách đây không lâu.



Lúc đó, Triệu Thiên Đình cũng bóc tôm cho cô ăn. Anh nhường lại những phần ngon nhất cho cô, vì cô mà chấp nhận tự tay lột vỏ tôm.



Bỗng nhiên Lưu Tĩnh cảm thấy đau lòng, chua xót.



Triệu Thiên Đình lúc đó, đã không còn.



Cô, cần gì phải hối tiếc, cần gì phải nhớ nhung?



Hồi ức dù đau thương, dù tốt đẹp cách mấy Lưu Tĩnh cũng nên quên đi. Cô không muốn nhớ lại những chuyện đó nữa.



Lưu Tĩnh cũng vừa bóc tôm xong, đáng lí ra cô cũng định bóc cho Tịch Viên như nàng đã bóc cho cô. Cũng tại Tịch Viên nhanh tay quá nên lột vỏ tôm trước cô vài giây.



Lưu Tĩnh mỉm cười hạnh phúc: "Cảm ơn cậu, tiểu Viên. Cái này cho cậu." Nói rồi Lưu Tĩnh đưa con tôm trên tay vào bát cho Tịch Viên.



"Cảm ơn cậu."



Sau đó cả hai cười khúc khích.



Sau khi ăn xong cả hai cùng đi dạo mua sắm, Lưu Tĩnh ăn vận kín mít, không ai có thể nhận ra nàng. Tịch Viên thì ngược lại, nàng không cần mang khẩu trang, Tịch Viên chỉ đội nón kết che kín nửa khuôn mặt.



"Làm ảnh hậu thật khổ." Tịch Viên nhướng mi mắt, lắc lắc đầu ngao ngán.



Là người nổi tiếng, đúng là có cái vui sướng hơn người nhưng song song vẫn có nỗi khổ phải che kín mặt mũi vì muốn không cho ai thấy mặt.



"Mình mới thấy cậu khổ ấy, suốt ngày cứ trốn ba cậu, một đuổi một chạy trông thật mệt." Mỗi nhà một cảnh, đúng là không ai có thể so sánh với ai.



Cô và Tịch Viên, ai cũng mệt mỏi. Nhưng lúc nào cũng vui cười.



"Nhắc mới nhớ, không biết khi nào ba mình điều tra ra chỗ ở của mình, tới lúc đó e là mình không còn ở cạnh cậu được nữa."



"Cậu định chạy trốn như thế đến bao giờ?"



"Mình cũng không biết, nhưng như vậy cũng rất thú vị."



Lưu Tĩnh hỏi, Tịch Viên đáp và ngược lại. Họ cùng trò chuyện rôm rả, dù là bất kể vấn đề nào cũng có thể đem ra làm chủ đề bàn tán.



Lưu Tĩnh đang cười híp mắt vì những câu nói trêu đùa của Tịch Viên thì đâu đó vang lên tiếng gọi trầm ấm: "Lưu Tĩnh."



Là một tiếng gọi tha thiết mang đầy sự yêu thương, nhớ nhung và xen lẫn cả sự hạnh phúc.



Lưu Tĩnh quay đầu, trước mắt cô là một bóng dáng to lớn, tuy người đàn ông ăn mặc kín mít không lộ ra khuôn mặt nhưng cô vẫn nhận ra người đó là ai.



Cũng lâu rồi, cô chưa gặp hắn.



"Tống Thương Vũ." Lưu Tĩnh khẽ đáp lại bằng một cái gọi tên.



Tịch Viên cũng quay ra sau nhìn, nàng bỗng nheo mày lại khi thấy Tống Thương Vũ, hắn là ảnh đế được nhiều người chết mê chết mệt đấy ư?



"Tôi có chuyện muốn nói với em." Tống Thương Vũ nhìn sang Tịch Viên bên cạnh sau đó nhìn lại khuôn mặt Lưu Tĩnh, ánh mắt hắn tràn đầy yêu thương.



"Tiểu Tĩnh, cậu khát nước chưa, để mình đi mua." Tịch Viên nhìn Lưu Tĩnh ân cần, đôi mày cũng vì đối diện với cô mà nhẹ nhàng giãn ra.



Nói xong Tịch Viên bước đi nơi khác, trước khi đi nàng vẫn không quên lườm Tống Thương Vũ một cái.



Tên này muốn cướp Lưu Tĩnh từ tay Triệu Thiên Đình ư? Có Tịch Viên ở đây thì dù có muốn cũng đừng nghĩ!



Nhưng xem ra Lưu Tĩnh và Tống Thương Vũ có quan hệ thân thiết, Tịch Viên cũng không nên làm quá. Nàng tin Lưu Tĩnh, vì thế cũng không cần ở đây nghe họ nói chuyện.



Tống Thương Vũ và Lưu Tĩnh đi lại một chiếc ghế đá gần đó ngồi xuống. Sau đó, Tống Thương Vũ mở miệng hỏi han: "Dạo này em ổn chứ?"



Lần trước, khi nghe một cô gái báo tin rằng Lưu Tĩnh đang bị Triệu Thiên Đình hiểu lầm, lúc đó hắn đã vô cùng lo lắng mà gọi đến Triệu thị, sau khi giải thích xong hắn mới thở phào nhẹ nhõm.



Cũng vào ngày hôm đó, Tống Thương Vũ bay về thành phố. Việc mà hắn muốn làm đầu tiên là gặp mặt Lưu Tĩnh, hắn muốn biết cô có an toàn sống tốt hay không.



Nghĩ là làm, hắn liền gọi cho Lưu Tĩnh, muốn gặp cô. Nhưng lúc đó cô đã từ chối.



Cô nói cô ổn, lịch quay phim dày đặc nên không có thời gian ra ngoài sau đó vội cúp máy.



Tống Thương Vũ biết Lưu Tĩnh đang tránh hắn. Hắn biết mình chỉ là bạn của cô, không nên nhúng tay vào việc riêng tư của cô.



Nhưng mà, hắn không thể ngừng quan tâm cô.



Biết được tin Lưu Tĩnh và Triệu Thiên Đình vẫn chưa cử hành hôn lễ mà hoãn lại, lúc đó hắn càng lo lắng.



Gọi lại cho cô lần nữa, nhưng Lưu Tĩnh vẫn từ chối gặp mặt. Cô rất bình thường, không có gì gọi là đau buồn hay khổ sở, lúc đó hắn thật sự không biết cô đang diễn hay là thật.



Và lần đó, hắn không hề gọi cho cô nữa. Hắn không nên quan tâm cô quá mức như vậy, bàn bè cũng có giới hạn của bạn bè, hắn không thể làm gì hơn.



Từ hôm hắn về nước đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn gặp Lưu Tĩnh. Tống Thương Vũ vô cùng mừng rỡ, phải công nhận những ngày qua hắn nhớ cô rất nhiều.



Thấy cô gầy đi, hắn cảm thấy đau lòng.



"Sao anh lại hỏi như thế, tôi vẫn rất ổn mà?" Lưu Tĩnh cười đáp, ánh mắt trong suốt vẫn hồn nhiên như trước đây. Cô muốn che giấu hắn không phải vì cô không xem hắn là bạn, mà là vì cô không muốn hắn lo lắng.



"Chuyện của em và Triệu Thiên Đình như thế nào rồi?"



"Rất tốt. Anh ấy rất yêu thương tôi. Lần trước chỉ là hiểu lầm nhỏ, tôi cũng đã quên mọi chuyện." Lại một lần nữa Lưu Tĩnh nói dối Tống Thương Vũ.



Cô không muốn lừa gạt hắn, nhưng cô không thể làm gì khác.



"Vậy còn hôn lễ?" Tống Thương Vũ cảm thấy Lưu Tĩnh đang diễn, nhưng với vẻ mặt tươi cười đó, e là không phải.



"Dù sao tôi cũng là vợ anh ấy, hôn lễ từ từ cũng được. Anh ấy sẽ không chạy thoát được tôi, đừng lo lắng. Còn anh, Tống Thương Vũ, khi nào mới chịu lấy vợ đây?"



Lưu Tĩnh không muốn nói chuyện không vui của bản thân nữa, cô nhanh chóng chuyển chủ đề.



Tống Thương Vũ đã ngoài ba mươi mà không có một scandal nào về tình ái, đúng thật là một người đàn ông khiến phụ nữ mê mệt.



Tống Thương Vũ cười khổ, cô lại hỏi hắn vấn đề này rồi, hắn biết trả lời như thế nào đây?



Người hắn yêu đã yêu người khác, hắn còn có tâm trạng lấy vợ sao?



Qua một khoảng thời gian lâu sau đó, chợt Tống Thương Vũ nắm chặt tay Lưu Tĩnh, ánh mắt hắn đầy chân tình nhìn cô, hắn trìu mến nói: "Lưu Tĩnh, anh yêu em. Anh chấp nhận buông tay là vì em đã tìm được hạnh phúc của bản thân mình. Nhưng một ngày nào đó Triệu Thiên Đình làm chuyện có lỗi với em thì chắc chắn anh sẽ vùng dậy, cướp em về bên anh."



Tống Thương Vũ thật không biết những lời và những cảm xúc của Lưu Tĩnh là thật hay là giả, giờ phút này hắn chỉ muốn nói ra lòng mình cho cô biết.



Hắn yêu cô, hắn sẽ không giấu giếm điều đó. Vì cô, hắn có thể làm tất cả.



Dù biết Lưu Tĩnh sẽ không đáp trả lại tình cảm của hắn nhưng hắn vẫn phải nói cho cô biết một điều, rằng trên đời này vẫn còn một người yêu cô hơn sinh mạng của mình, là hắn - Tống Thương Vũ.



Nếu thật sự Lưu Tĩnh không hạnh phúc, hắn nhất định sẽ theo đuổi cô, cùng cô bắt đầu lại.



Ánh mắt Tống Thương Vũ chưa bao giờ kiên định như thế này, bởi những điều hắn nói ra, hắn sẽ làm được.



Đêm hôm đó, Lưu Tĩnh mất ngủ.



Tống Thương Vũ yêu cô, cô chưa từng nghĩ tình cảm mà hắn dành cho cô là tình yêu.



Hóa ra bấy lâu nay hắn đã yêu thầm cô mà cô vẫn không hay biết gì. Không hiểu sao, tim Lưu Tĩnh bất giác nhói đau.



Dù cho cô và Triệu Thiên Đình không còn bên nhau nữa thì cô cũng không thể chấp nhận hắn. Bởi Tống Thương Vũ đối với cô là một người anh, một người bạn tốt.



Một người hoàn hảo như Tống Thương Vũ sẽ xứng đáng tìm được một cô gái tốt hơn cô rất nhiều.



Tình cảm của hắn, mãi mãi Lưu Tĩnh không nhận được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK