Giang Thi bất ngờ khi thấy Lưu Tĩnh lầm lì hơn, mặt mày cũng xụ xuống, không còn cười vui như lúc trước nữa. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô?
"Lưu Tĩnh, em gặp phải vấn đề gì sao?"
Mặc dù không nên nhiều chuyện nhưng Giang Thi không thể không lo lắng cho Lưu Tĩnh, chị quen cô đã lâu, tình cảm cũng khắn khít. Thấy cô không vui tức nhiên chị cũng không cười nổi.
Lưu Tĩnh nhìn dòng xe tấp nập bên ngoài, ánh mắt trở nên sâu hun hút, cô lắc đầu: "Em không sao."
Giang Thi biết chắc Lưu Tĩnh và Triệu tổng đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng chị vẫn không tiện hỏi nhiều. Nếu cô đã không muốn hỏi chị cũng sẽ không khơi dậy nỗi buồn của cô nữa.
Giang Thi chỉ thầm cầu mong cho cô không sao, mọi chuyện sẽ dần tốt hơn.
Tiếp tục tăng tốc trên con đường dài, Lưu Tĩnh không nói gì, chị cũng không mở miệng.
Bỗng nhiên ánh mắt Lưu Tĩnh bắt gặp một hình ảnh quen thuộc trên đường, cô lớn tiếng nói: "Dừng lại."
Lưu Tĩnh vô cùng kích động, điều đó khiến Giang Thi giật nảy mình, chị nhanh chóng dừng xe lại.
Chỉ đợi chiếc xe yên vị trên đường, Lưu Tĩnh liền mở cửa xe lao xuống, không quên mang theo nón và khẩu trang. Quay sang một hướng mà bước đi thật nhanh.
Theo hướng Lưu Tĩnh đi, Giang Thi nhíu mày nhìn thì phát hiện một đôi trai gái đang đi dạo, họ đều bịt mặt kín mít, muốn biết là ai cũng khó.
Giang Thi không biết cặp đôi đó là ai nhưng Lưu Tĩnh thì biết rõ. Bóng dáng người phụ nữ đó, dù có chết cô cũng không hề quên.
Vì chính ả, một phần công sức của ả đã biến cô như bây giờ.
Chu Nghi khoác tay Ngôn Hiên cùng đi dạo, trên tay anh còn cầm theo một vài túi đồ nhỏ, vui vẻ cùng Chu Nghi bước đi.
Ngày hôm đó, sau khi tỉnh giấc vì cơn say hoành hành, anh đã chấp nhận buông bỏ Lưu Tĩnh.
Bởi cô đã có hạnh phúc, anh muốn chúc phúc cho cô, muốn đứng phía sau âm thầm bảo vệ cô.
Nụ hôn mà Ngôn Hiên dành cho Lưu Tĩnh, anh không hề hối hận. Thời gian quay lại, anh cũng nhất quyết làm như vậy, bởi anh thật sự yêu cô.
Tức nhiên đã chọn buông bỏ thì sẽ không hối tiếc. Cũng vì thái độ của Chu Nghi hôm đó, Ngôn Hiên đã chấp nhận ả. Chung quy anh thấy ả không hề xấu xa, vậy nên anh đã quyết định mở lòng với ả.
Tập buông tay Lưu Tĩnh, tập mở lòng với Chu Nghi.
Những ngày về sau Ngôn Hiên cũng không đến tìm Lưu Tĩnh nữa. Chu Nghi vẫn bên cạnh chăm sóc và lo lắng cho anh, Ngôn Hiên thật sự cảm động.
Anh sẽ tập bắt đầu yêu Chu Nghi, tuy vẫn chưa buông được Lưu Tĩnh nhưng anh tin sẽ có ngày đó.
Tình cảm của anh và Chu Nghi càng khắn khít hơn, anh thường xuyên đưa ả đi dạo, mua sắp, vui chơi.
Hôm nay cũng như thường lệ, Ngôn Hiên đưa Chu Nghi đi shopping.
Bất ngờ anh thấy bóng dáng quen thuộc, bóng dáng mà anh đã khắc sâu trong lòng. Mặc dù cô đã che kín cả khuôn mặt nhưng anh vẫn nhận ra là cô, Lưu Tĩnh.
Lưu Tĩnh bước lại gần cặp đôi đang đi dạo kia, ánh mắt cô chứa đầy hận thù nhìn Chu Nghi.
Chu Nghi hơi giật mình, ả nhận ra người trước mặt là Lưu Tĩnh, nhưng sao cô lại hung hăng như thế chứ? Lưu Tĩnh trong mắt ả là một người mềm yếu, vô dụng.
"Lưu Tĩnh..."
"Chát."
Ngôn Hiên vừa mở miệng chào hỏi nhưng chưa nói được câu nào thì Lưu Tĩnh đã nhanh tay hơn, cô dùng hết sức lực giáng vào mặt Chu Nghi một cái tát thật mạnh.
Con của cô mất, một phần cũng do Chu Nghi gây nên, cô không thể tha thứ.
Lưu Tĩnh không sợ gì cả, cô hung hăng đánh Chu Nghi trước mặt mọi người. Cũng không để ý đến Ngôn Hiên sẽ làm gì cô.
Hạnh phúc mất, con mất, kể cả tự do cũng không còn, Lưu Tĩnh hoàn toàn không để ý điều gì nữa. Ý niệm trong đầu cô bây giờ duy nhất chỉ có một, muốn trả thù những người đã hại con cô.
Một cái tát này đúng là làm dơ tay Lưu Tĩnh, nhưng cô không tát ả thì sao có thể trừng phạt ả?
Bạt tay này xem như dành cho đứa con xấu số của mình.
"Lưu Tĩnh, cô..."
Chu Nghi tức tối đến điên lên, ả không ngờ Lưu Tĩnh lại ra tay đánh ả trước mặt mọi người. Tuy có mang khẩu trang nhưng mặt ả cơ hồ đã sưng tấy vì cái đánh kia.
Chu Nghi vừa tức tối vừa định tát lại Lưu Tĩnh thì cô đã nhanh tay hơn. Lại một lần nữa Lưu Tĩnh tát thêm cho ả một cái.
Bạt tay này là dành cho sự giả tạo của Chu Nghi. Nếu như cô ta không chụp ảnh lén để giá họa cho cô, thì Triệu Thiên Đình đã không có bằng chứng nói cô ngoại tình.
Hai cái tát, tuy không đủ với những lỗi lầm mà Chu Nghi gây ra nhưng cũng khiến Lưu Tĩnh hả dạ phần nào.
Giờ đây, Chu Nghi đã thật sự tức giận đến đỉnh điểm. Hai bên mặt của ả đều có cảm giác đau rát, đã vậy ả còn bị Lưu Tĩnh làm nhục trước mặt người qua đường. Nỗi nhục nhã này sao ả có thể để yên?
"Cô làm cái gì vậy?"
Chu Nghi lớn tiếng quát hỏi, đôi mắt trợn trắng vì tức giận. Ả hận Lưu Tĩnh, vô cùng hận cô.
Chu Nghi bị đánh nhưng Ngôn Hiên không hề tỏ ra một chút bất bình nào. Bởi Ngôn Hiên không tin tự nhiên Lưu Tĩnh lại ra tay đánh người như thế này, phải có chuyện gì đó cô mới mất kiểm soát như vậy.
Anh vẫn đứng yên đó, lặng lặng nhìn Lưu Tĩnh. Những ngày qua không gặp cô, anh thấy vô cùng nhớ. Hôm nay được gặp, nỗi nhớ nhung càng bùng phát. Ngôn Hiên muốn ôm chặt lấy cô, nhưng lại không thể.
Thấy Lưu Tĩnh tức giận ra tay đánh người, Ngôn Hiên có cảm giác chuyện gì đó đã xảy ra với cô. Nhưng đó là chuyện gì mới được, anh không hề biết.
Lưu Tĩnh trong cảm nhận của anh là một cô gái bình tĩnh, thông minh, tài năng, dám hy sinh vì sự nghiệp.