Tịch Viên nghe xong thì nói chắc nịch: "Thật sự rất an toàn mà, hãy tin mình. Còn về mình Lục gia, mọi chuyện nói ra rất dài, khi nào mình gặp cậu mình sẽ kể từng chi tiết cho cậu nghe nhé. Vì bây giờ nói qua điện thoại cũng không tiện, cũng tại điện thoại này không phải của mình, mình mượn thôi. Muốn mua điện thoại lắm, nhưng lại sợ ba mình điều tra và biết số của mình nên thôi vậy, mượn chắn hơn."
Tuy ở Lục gia nhưng vẫn phải chú ý, Tịch Viên không thể sơ sót bất cứ điều gì. Bởi nếu ba nàng biết, nhất định ông sẽ bắt cô về và ép nàng cưới người đàn ông khác. Hành động này của ông tuy rất hoang đường, nhưng chỉ có một mình Tịch Viên hiểu tại sao... Nàng không trách ông nhưng không thể làm theo lời ông, vì thế đành bỏ trốn.
"Ra là vậy, được rồi, khi gặp nhau cậu nhớ kể cho mình đấy." Lưu Tĩnh đã hiểu, gật đầu một cái thật mạnh.
"Tiểu Tĩnh, giọng nói của cậu có hơi khác, cậu không ổn sao?"
Quả thật giọng Lưu Tĩnh như bị cảm, rất lạ. Tịch Viên sau khi nhận ra liền hấp tấp hỏi tới, nàng sợ cô gặp chuyện gì đó.
Lưu Tĩnh giật mình khi nghe câu hỏi của Tịch Viên, không ngờ nàng sắc sảo như vậy, vừa nghe đã nhận ra điều khác thường.
Lúc nãy khi nằm một mình, Lưu Tĩnh rất muốn nói chuyện không vui cho một người bạn nghe, đặc biệt là nói cho Tịch Viên. Nhưng bây giờ thì suy nghĩ của cô đã khác, khi nghe được giọng của Tịch Viên, cô đã cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô biết Tịch Viên đang rất vui vẻ và thư thái, vì vậy Lưu Tĩnh không muốn nói cho nàng nghe chuyện của mình nữa. Cô sợ nàng sẽ phiền muộn vì mình.
Thế nên, cô phải che giấu: "Không sao, có lẽ là do công việc khiến mình mệt, nghỉ ngơi sẽ khỏi thôi mà, cậu đừng lo quá."
Lưu Tĩnh lấy nghề diễn ra làm lá chắn, cô mong Tịch Viên sẽ tin.
Tịch Viên ngờ ngợ một lúc, cuối cùng cũng bậm môi khuyên răn: "Cậu phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, không được hao tâm vì công việc quá đấy. Nếu sau này khi gặp lại cậu, mình phát hiện cậu gầy đi thì Tiểu Tĩnh, cậu đừng trách mình giận cậu!"
Được Tịch Viên quan tâm, lòng Lưu Tĩnh như có một dòng nước ấm chảy vào, cô cảm động muốn rớt cả nước mắt: "Mình biết rồi Tiểu Viên, mình sẽ không lao lực quá mức đâu, cậu đừng lo. Cậu cũng phải vậy đấy, thường xuyên liên lạc cho mình nữa."
"Mình biết rồi mà."
"Tạm biệt cậu Tiểu Viên, mình bận một xíu, hẹn gặp lại cậu nhé. Yêu thương!"
Sau khi Lưu Tĩnh từ giã, cô liền tắt nhanh điện thoại.
Được người khác quan tâm lúc bản thân yếu mềm, thì ra lại có cảm giác này.
Lưu Tĩnh sờ tay lên mặt, toàn là nước mắt. Nước mắt này là nước mắt của sự hạnh phúc, cô vô cùng hạnh phúc!
Lưu Tĩnh không muốn nói thêm nhiều nữa vì cô sợ bản thân mình không nhịn được mà khóc nức nở. Như thế thì sẽ bị lộ điều cô che giấu mất.
Tịch Viên rất tinh ý, cô càng sợ nàng sẽ nhận ra điều bất thường mà lo lắng cho cô. Vì thế Lưu Tĩnh nói dối đang bận để ngắt liên lạc.
Như thế dù sao vẫn tốt hơn.
Chuyện đau lòng của cô, dù sao cô cũng nên tự giải quyết, không nên vì chuyện không vui của bản thân mà khiến người khác đau lòng.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lưu Tĩnh cũng đã ngưng khóc, cô vừa lau sạch nước mắt thì điện thoại lại có người gọi đến.
Lưu Tĩnh nhìn vào màn hình, số máy lưu hai chữ "Giang Thi".
"Alo chị?" Lưu Tĩnh nhấc máy, cô không biết Giang Thi gọi cô là có việc gì.
Nghe giọng điệu bình thản của Lưu Tĩnh, Giang Thi cảm thấy khó hiểu, cảm xúc của chị giờ đây như ngồi trên đống lửa vậy mà cô vẫn bình tĩnh như thế, là sao đây?
"Lưu Tĩnh, em không biết tin gì sao, Triệu tổng đã hủy hôn lễ của em và anh ấy rồi." Giang Thi lo lắng vô cùng, mọi chuyện là thế nào đây, vì sao nói hủy là hủy, Lưu Tĩnh có biết chuyện này không?
Như sét đánh ngang tai, điều này đúng như Lưu Tĩnh đã dự đoán. Nhưng nghe xong, Lưu Tĩnh vẫn rất đau lòng.
Triệu Thiên Đình đã hủy hôn, anh thật sự chán cô rồi.
"Mọi chuyện rốt cuộc là tại sao?" Giang Thi không đủ kiên nhẫn để nghe cô giải thích vì vậy chị liền gấp rút hỏi.
Lưu Tĩnh đoán không nhầm là chuyện này đã được giới truyền thông đưa tin rồi, vì vậy Giang Thi mới bắt kịp tin tức.
"Triệu Thiên Đình giải thích với báo chí sao thì là vậy." Lưu Tĩnh không quan tâm mấy, cô chỉ hời hợi đáp.
Giang Thi thở dài một hơi,: "Triệu tổng không giải thích lý do, giới truyền thông cũng không dám bàn luận nhiều, báo chí cũng không dám viết bậy bạ. Nhưng mà chuyện này chị thấy không ổn chút nào, Lưu Tĩnh, em thật sự không sao đấy chứ?"
"Chị thấy giọng điệu của em giống có sao lắm không? Em không sao thật mà, à, hiện tại em bận một xíu, khi khác nói chuyện nhé."
Không đợi Giang Thi trả lời, Lưu Tĩnh nói xong liền tắt máy.
Lại được người khác quan tâm, Lưu Tĩnh cảm thấy ấm áp.
Nhưng mà chuyện này cô không nên nói cho ai biết hết, giấu được bao lâu thì giấu. Lưu Tĩnh không muốn ai phải phiền muộn vì mình.
Cô nằm ngã xuống giường, hai mắt nhắm nghiền.
Cô biết chắc hôn lễ sẽ bị hủy mà, nhưng mà cũng quá nhanh đi, đúng là tác phong làm việc của Triệu Thiên Đình.
Cũng không còn gì phải hối tiếc, đã đến lúc nên buông tay thật rồi.
Cưới người giàu sang, cô không có vinh hạnh hưởng phúc phần đó.
Lưu Tĩnh chợt cười tự giễu, nếu biết trước như vậy cô sẽ không yêu anh đâu.
Lần đầu bị Hàn Lang phản bội, lúc đó cô đã hứa với lòng sẽ không yêu nữa. Nhưng cô lại một lần nữa mở lòng ra đón nhận Triệu Thiên Đình, kết quả lại như lần đầu.
Thất hứa với bản thân, đây là kết cục phải nhận được.
Đúng là đáng lắm!
Lưu Tĩnh vẫn không mở mắt, cô đang suy nghĩ lung tung. Phải chi, ngày hôm đó cô phản đối việc đăng kí kết hôn thì hay biết mấy.
Bây giờ, cô đã là vợ của Triệu Thiên Đình rồi. Nhưng muốn thoát khỏi anh, chỉ cần một lá đơn là đủ, nhưng mà phiền phức thật.
Nhớ lúc đó, Triệu Thiên Đình rất ôn nhu, anh yêu thương và chiều chuộng cô một cách vô điều kiện. Nhưng không lâu sau đó, anh lại thay đổi một cách chống mặt. Phải chăng từ đầu tình cảm mà anh đối với cô chỉ là hứng thú nhất thời không?
Lưu Tĩnh suy nghĩ miên man mãi, cuối cùng cô đã rơi vào giấc ngủ khi nào không hay.
Không lâu sau đó, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.