• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Lưu Tĩnh thức thật sớm vì hôm nay cô muốn nói chuyện li hôn với Triệu Thiên Đình.



Bỗng nhớ ra một điều, Lưu Tĩnh có cảm giác rất lạ, hình như hôm qua Triệu Thiên Đình đã đắp chăn cho cô thì phải?



Anh lo lắng cho cô hay tất cả đều là mơ?



Điều này khiến Lưu Tĩnh nhớ lại một đêm tĩnh lặng cách đâu không lâu. Lúc đó cô và Triệu Thiên Đình vẫn chưa nhận ra tình cảm của nhau. Vào đêm ấy, cô bị sốt, chính Triệu Thiên Đình đã chăm sóc cô cả đêm.



Lúc đầu Lưu Tĩnh cứ ngỡ là chị Tiêu nhưng khi nghe chị kể thì mới biết là anh. Và bắt đầu từ giây phút đó, Lưu Tĩnh nhận ra bản thân mình đã yêu Triệu Thiên Đình.



Đêm cô bị sốt, anh đã ở cạnh mà giúp cô hạ sốt, mặc dù cô và anh không là gì cả nhưng anh vẫn tự tay mà chăm sóc cho Lưu Tĩnh. Việc làm đó khiến cô phải ghi nhớ rất lâu, tức nhiên Lưu Tĩnh sẽ rất cảm động.



Nhưng hiện tại, đúng là có nhớ đấy, đúng là có cảm động đấy. Nhưng tất cả chỉ là đối với Triệu Thiên Đình lúc trước, còn Triệu Thiên Đình bây giờ, đã thay đổi hoàn toàn.



Lưu Tĩnh vội lắc đầu, ngốc quá, cô nghĩ đến chuyện này làm gì chứ. Vì sao mà Triệu Thiên Đình lại quan tâm cô, đúng là việc làm hiếm có.



Mọi việc xảy ra hôm qua, có lẽ hoàn toàn là mơ mà thôi.



Lưu Tĩnh xuống bếp thật sớm, cô tự làm thức ăn sáng cho bản thân. Nấu xong cũng tự ngồi ăn một mình.



Chị Tiêu trầm ngâm một lúc, muốn nói gì đó nhưng lại quay đi, chị chỉ lắc đầu thương tâm.



Lưu Tĩnh cứ tỏ ra bình thường mà chăm chú ăn uống, cũng không hề bày ra thái độ đau thương hay buồn bực.



Khoảng một lúc sau, Triệu Thiên Đình và Tố Tư cùng nhau đi xuống. Khi anh vừa định vào phòng ăn thì thấy Lưu Tĩnh ngồi ăn uống thoải mái ở đó.



Hiện tại, anh không muốn đối mặt với Lưu Tĩnh, anh cũng không hiểu vì sao lại như thế nhưng anh không muốn nhìn thấy cô. Vì vậy Triệu Thiên Đình liền quay ra ngoài, hướng về phía cửa mà đi tới.



Tố Tư cũng bất ngờ, chẳng lẽ anh thật sự chán ghét Lưu Tĩnh đến nỗi không muốn gặp cô rồi sao?



Đêm qua, quả thật Tố Tư đã bị đánh đến cả người đau nhức. Nhưng mà trước mặt Lưu Tĩnh, ả không thể khiến bản thân yéu thế.



Vẫn tỏ ra bình thường, Tố Tư cũng không nói nhiều mà xoay người theo Triệu Thiên Đình.



Khi Triệu Thiên Đình vừa đi được ba bước thì Lưu Tĩnh bỗng gọi lại: "Triệu Thiên Đình, tôi có chuyện muốn nói với anh."



Lưu Tĩnh nhẹ nhàng đặt đũa xuống bàn, cô đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo bóng dáng của Triệu Thiên Đình.



Triệu Thiên Đình bỗng dừng bước nhưng không hề quay đầu. Không hiểu sao anh lại cảm thấy buồn như vậy, một nỗi buồn không thể xóa nhòa đi.



Cũng bởi vì, Lưu Tĩnh đã gọi cả họ và tên của anh. Lúc trước, cô chỉ gọi là "Đình" hoặc "Thiên Đình", nhưng bây giờ đã thay đổi.



Điều đó chứng tỏ, tình cảm đã không còn.



Đối với thái độ lạnh lùng đó của Lưu Tĩnh, anh chỉ lạnh nhạt đáp lại: "Tôi rất bận."



Anh không muốn đối mặt với cô, chỉ đơn giản là muốn trốn tránh.



Anh không hiểu tại sao mình lại như vậy nhưng anh thật sự không muốn nghe giọng điệu thờ ơ của Lưu Tĩnh. Bởi, tim anh như bị ngàn mũi kim đâm vào đến nỗi nó rách ra và rỉ máu.



Có lẽ, anh thật sự đã yêu Lưu Tĩnh đến sâu đậm, cảm giác bị phản bội này Triệu Thiên Đình không thể nào chống chịu được, chỉ biết trốn tránh.



Xem ra, anh thật sự biết đau rồi. Đau ở trong tim, đau ở phần linh hồn.



Cười tự giễu, thì ra Triệu Thiên Đình vì yêu mà biến thành người khác.



"Tôi biết anh bận vì vậy sẽ không làm mất thời gian của anh." Lưu Tĩnh vẫn kiên quyết, hôm nay là ngày mà cô đã định sẵn để nói chuyện hôn nhân của bản thân.



Cô muốn ly hôn, có lẽ khi nói ra chuyện này Triệu Thiên Đình sẽ đồng ý và chuẩn bị giấy tờ. Lưu Tĩnh cứ nghĩ như vậy nên liền muốn đưa ra đề xuất.



Triệu Thiên Đình im lặng, không mở miệng cũng không bước đi, anh chỉ sững sờ đứng ở đấy.



Nhưng khi anh định nói gì đó thì Tố Tư đã nhanh chóng cướp lời: "Lưu Tĩnh, em còn mặt mũi để nói gì nữa sao, sao không nghĩ bản thân mình đã làm cái gì?"



Ánh mắt Lưu Tĩnh đang cố định trên người Triệu Thiên Đình nhưng lại nhang chóng quét sang Tố Tư, cô trừng đôi mắt to với ả. Ánh mắt hình viên đạn như muốn giết người.



Lưu Tĩnh bước lại gần ả, khuôn mặt lạnh đến nỗi Tố Tư thất hồn.



Tố Tư giật mình chớp mắt vài cái, đây là lần đầu tiên ả thấy Lưu Tĩnh đáng sợ như vậy.



Nhưng sau đó Tố Tư nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, ả thẳng thừng nhìn vào đôi mắt cô.



"Làm gì, chẳng phải cô rõ nhất sao?" Đứng cạnh Tố Tư, Lưu Tĩnh rất muốn tát vào mặt ả một cái nhưng lại kiềm chế, tát ả chỉ khiến tay cô dơ bẩn hơn thôi.



"Em họ, em nói như thế là sao, chính em đã cắm sừng lên đầu Thiên Đình, bây giờ lại có thái độ không hối cải này?"



Tố Tư không sợ gì cả mà liên tiếp khích bác Lưu Tĩnh, ả đang muốn Triệu Thiên Đình sẽ càng nghĩ xấu về Lưu Tĩnh hơn.



Mặc dù ả sợ hãi đối với Triệu Thiên Đình chứ ả không nói là sẽ e dè Lưu Tĩnh. Lưu Tĩnh là kẻ thù của ả, ả sẽ tìm mọi cách để phá hoại cô!



Tố Tư cố tình nhấn mạnh hai chữ "cấm sừng", ả tin con thịnh nộ của Triệu Thiên Đình sẽ càng dữ tợn hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK