• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai cuộc gọi đến lúc nãy khiến Triệu Thiên Đình rơi vào trầm tư. Tống Thương Vũ và Ngôn Hiên đã giải thích rõ những tấm ảnh kia, hai người họ muốn chứng minh sự trong sạch cho Lưu Tĩnh.



Những ngày qua, chẳng lẽ anh đã trách nhầm Lưu Tĩnh?



Nhưng tại sao Ngôn Hiên và Tống Thương Vũ lại biết những tấm ảnh kia mà gấp rút giải thích mọi chuyện cho anh, là ai đã làm việc này?



Đầu óc Triệu Thiên Đình vẫn còn suy nghĩ lung tung thì chuông điện thoại lại một lần nữa reo lên. Cuộc gọi được gọi đến từ Dư Viên, nhắc đến Dư Viên anh liền nghĩ ngay đến Nam Tịch Viên, chẳng lẽ nàng đã làm mọi chuyện này sao?



Nhưng, Tịch Viên là Lưu Tĩnh có quan hệ thân thít gì mà nàng phải giúp cô?



Tâm tư Triệu Thiên Đình rối bời, anh bắt nhanh điện thoại, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Nam Tịch Viên lạnh lùng hỏi một câu: "Khi nào anh sẽ xin lỗi Lưu Tĩnh?"



"Tịch Viên, ý em..." Triệu Thiên Đình vẫn chưa hiểu mọi chuyện cho lắm, anh đang có dự cảm, người sai trong chuyện này không ai khác chính là anh.



"Em biết tin anh hủy hôn nên đến tìm hiểu, vô tình nhìn thấy những tấm ảnh mà tiểu Tĩnh bị chụp lén, đúng vậy, tiểu Tĩnh là người bị hại, đã có người âm mưu hãm hại cô ấy. Không biết tiểu Tĩnh có kể cho anh nghe cô ấy từng bị bắt cóc? Em chính là người đã ra tay cứu cô ấy và quen biết cô ấy ngay lúc đó. Tấm ảnh tiểu Tĩnh nằm dưới thân người đàn ông chính là lúc cô ấy bị đánh thuốc mê nên không phản kháng được. Vì vậy mới bị chụp lại, vẫn may là em nhanh tay nhưng lại quên mất cái máy ảnh kia, thế là họ có bằng chứng gán ghép Lưu Tĩnh vào tội ngoại tình."



Dùng hết tốc độ để kể lại mọi chuyện, giờ đây Tịch Viên rất sốt ruột, cô rất muốn mọi chuyện nhanh chóng được hóa giải, rồi mọi hiểu lầm sẽ qua hết.



Đây là lần đầu tiên Tịch Viên dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để nói chuyện với Triệu Thiên Đình, anh biết nàng đã thật sự định anh có lỗi.



Triệu Thiên Đình sai, thật sự anh đã sai.



Nghe những điều Tịch Viên nói, anh hoàn toàn tin là sự thật. Hóa ra, bấy lâu nay anh đã làm chuyện vô cùng điên rồ.



Nghi oan cho Lưu Tĩnh, chọc tức cô, thờ ơ và lạnh nhạt với cô. Những hành động đó vô cùng sai trái.



Triệu Thiên Đình lặng người hồi lâu, khuôn mặt anh hiện giờ mang một nỗi buồn sâu thẫm, đâu đó vẫn còn sự hối hận. Anh thật sự hối hận với những hành động của mình bấy nhiêu ngày qua.



Là anh không tin tưởng cô, là anh chính tay phá hủy tình yêu cao đẹp này.



Nhưng vì sao Lưu Tĩnh lại không để ý đến những hành động của anh, trước mắt anh cô vẫn tỏ ra rất bình thường?



Chẳng lẽ lại có chuyện gì xảy ra với cô?



"Cô ấy, sẽ tha thứ cho anh chứ?" Triệu Thiên Đình hỏi một câu hỏi mà trong lòng anh đã có đáp án. Giờ phút này, anh thật sự sợ hãi.



Anh sợ Lưu Tĩnh hận anh, anh sợ cô không thể tha thứ cho anh, anh sợ cô sẽ bỏ anh mà đi. Cảm giác sợ sệt cứ bủa vây lấy Triệu Thiên Đình, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được nỗi sợ hãi này.



"Chỉ cần anh có đủ chân thành." Tịch Viên biết chuyện này không phải chuyện nhỏ, có lẽ Lưu Tĩnh đã hiểu lầm Triệu Thiên Đình sâu đậm hơn, nàng cũng sợ rằng lòng Lưu Tĩnh khó mà mở ra lần nữa.



Vừa nghe Tịch Viên trả lời xong, Triệu Thiên Đình liền cúp máy, sau đó nhanh chóng ấn gọi vào số Lưu Tĩnh.



Nhưng mà, anh ấn mãi nhưng vẫn chưa gọi đi được. Bởi vì hiện tại, tay anh đang rất run rẩy.



Sai lầm này của anh, e là Lưu Tĩnh không thể tha thứ.



Cuối cùng Triệu Thiên Đình cũng đã gọi đi được, nhưng chờ mãi mà Lưu Tĩnh vẫn không bắt máy.



Anh kiên nhẫn gọi lại vài lần, nhưng vô dụng.



Tịch Viên vừa gọi điện cho Triệu Thiên Đình xong thì liền ngồi bệch xuống sô pha, nàng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra mọi chuyện đã được giải quyết, bây giờ chỉ còn chờ vào thái độ của Lưu Tĩnh.



Chị Tiêu đứng bên cạnh Nam Tịch Viên cũng sốt ruột không thôi: "Cô Nam, Triệu tổng vẫn còn yêu Lưu Tĩnh chứ?"



"Còn. Anh ấy yêu tiểu Tĩnh, yêu vô cùng sâu đậm." Tịch Viên gật đầu.



"Nhưng có lẽ, Lưu Tĩnh đã chết tâm với Triệu tổng mất rồi." Chị Tiêu cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa kết thúc được. Bởi đứa con của Lưu Tĩnh đã không còn, e là cô không thể tha thứ cho Triệu Thiên Đình.



Lúc nãy chị kể mọi chuyện cho Tịch Viên nghe và cũng nghe nàng giới thiệu vài nét về mình. Chị Tiêu cảm thấy nàng quả thật là một người bạn tốt của Lưu Tĩnh.



Tình bạn của họ, chị rất ngưỡng mộ.



Tịch Viên nghe chị Tiêu nói thì nhíu mày, tại sao khuôn mặt chị mang vẻ buồn rầu và lại nói như thế? Nàng thắc mắc: "Ý chị là?"



"Cái thai của Lưu Tĩnh đã mất."



Nghe được lý do từ miệng chị Tiêu, Tịch Viên thật sự giật mình. Lưu Tĩnh có thai nhưng lại mất, tại sao lại như vậy?



Nàng hỏi lại, chị Tiêu bắt đầu kể lại tường tận mọi chuyện cho nàng nghe.



Bàn tay Tịch Viên siết chặt thành quyền, đáng chết, cái ả Tố Tư gì đó đã hại chết con của Lưu Tĩnh, thù này Tịch Viên không bao giờ quên.



Nhớ lần đầu gặp mặt Lưu Tĩnh, Tịch Viên và cô đã trò chuyện rôm rả vô cùng. Còn hứa sau này sẽ làm dâu phụ cho nhau, nếu ai có con thì người kia sẽ là mẹ nuôi. Cả hai đều rất hào hứng về chuyện này.



Vậy mà, con của Lưu Tĩnh cũng là con của Tịch Viên, nó đã bị người khác sát hại. Chuyện lớn thế này sao có thể bỏ qua?



Tịch Viên thề với lòng, nàng nhất định sẽ thay Lưu Tĩnh đòi lại món nợ của con nuôi nàng!



"Triệu Thiên Đình vẫn chưa biết tiểu Tĩnh sảy thai?"



"Chưa biết."



Lần này, Triệu Thiên Đình chết chắc. Đừng nói là Lưu Tĩnh, nếu Nam Tịch Viên đứng trên lập trường của cô thì nàng cũng sẽ không tha thứ cho người đã gián tiếp hại đứa con của mình.



Đây là lần đầu tiên Tịch Viên tức giận về Triệu Thiên Đình, hiện tại, nàng rất muốn phóng một tiêu vào người anh cho anh chết đi. Thật sự anh rất đáng giận!



Nam gia và Triệu gia từ lâu đã có quan hệ, họ không những là bạn mà còn là đối tác trên thương trường. Từ nhỏ Nam Tịch Viên đã rất thân thiết với Triệu Thiên Đình, mặc dù anh đã hơn nàng tận mười tuổi nhưng nàng luôn luôn bám theo anh.



Tịch Viên thích Triệu Thiên Đình còn nhiều hơn đối với hai người anh của mình, lúc nhỏ nàng thường chơi chung với anh và luôn xem anh như là anh trai ruột thịt, thân thiết vô cùng.



Tức nhiên, Triệu Thiên Đình rất yêu thích cô em gái này, lúc nào anh cũng chiều chuộng Tịch Viên, nếu nàng muốn thứ gì thì anh sẽ mang thứ đó về cho nàng.



Triệu Thiên Đình là con một nhưng cũng rất hạnh phúc vì có một cô em gái xinh xắn và tài giỏi như thế, cảm giác làm anh Triệu Thiên Đình đã được trãi qua, không tệ.



Tịch Viên càng lớn thì càng hiểu chuyện nhưng nàng không muốn ở nhà làm một cô gái an phận cưới chồng sinh con. Nàng đã bỏ nhà ra đi để đào hôn, biết sao được, Triệu Thiên Đình rất thương yêu cô em gái này nên lúc nào cũng dung túng cho nàng, nàng thích đi đâu và làm gì anh đều đồng ý. Về phần ba nàng, lúc đó anh còn đứng ra xin giúp, vậy mà ông ấy vẫn không đồng ý. Hết cách rồi, Tịch Viên trốn thôi.



Giống như hôm nay nàng đến Dư Viên, anh đã không nói nhiều mà đồng ý để nàng tự nhiên ra vào Dư Viên, cũng không hề căn dặn nàng không được phá phách phòng làm việc. Bởi anh biết Tịch Viên sẽ không tự tiện lục tung đồ lên thế này và cũng vì anh rất yêu thương nàng, thật sự xem nàng là em gái ruột nên không chấp nhất đến hành động của nàng..



Từ nhỏ đến lớn Triệu Thiên Đình luôn là người mà Tịch Viên thần tượng, anh chính là mẫu hình lý tưởng để làm bạn trai của nàng, nàng dựa vào hình tượng của anh mà tìm chồng. Vậy mà lần này anh lại phạm sai lầm như vậy, thật sự là không thể nói gì được, Tịch Viên cảm thấy hụt hẫng vô cùng.



"Tiểu Viên?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK