Dù có như thế nào anh cũng phải đền tội cho những hành động của mình, Triệu Thiên Đình sẽ không oán giận ai cả.
"Đừng gọi tên tôi cũng đừng cúi đầu như vậy, tôi không nhận nổi." Lưu Tĩnh hoàn toàn thờ ơ với sự thành khẩn kia, trong lòng cô hiện tại vẫn còn một vết sẹo thật lớn, muốn xóa nó đi e là không dễ dàng.
Làm sai, xin lỗi rồi được tha thứ? Nếu như vậy thì cô sẽ làm thật nhiều điều sai để được tha thứ. Nhưng mà, tất cả không dễ như vậy.
"Tĩnh Tĩnh..."
Triệu Thiên Đình vừa định nói gì đó thì Lưu Tĩnh lại chen ngang: "Tiểu Viên, cậu nhớ hôm trước khi từ giã với tớ cậu đã nói gì không? Khi nào gặp mặt sẽ kể chuyện của cậu cho mình nghe, bây giờ là cơ hội tốt nhất rồi." Cô hoàn toàn không xem Triệu Thiên Đình ra gì, Lưu Tĩnh ngó lơ anh không màng để ý đến.
"Được, mình sẽ kể cho cậu nghe quá trình chạy trốn gian nan của mình. Bây giờ chúng ta lên phòng đi!" Tịch Viên tán đồng với ý kiến của Lưu Tĩnh, cùng cô trò chuyện.
Truyện Việt Nam
"Được."
Lưu Tĩnh nắm tay Tịch Viên kéo đi, cô và Tịch Viên đều xem Triệu Thiên Đình không tồn tại, mặc kệ anh cứ đứng đó không ai nhìn đến.
Tịch Viên cũng rất giận Triệu Thiên Đình, vì vậy cũng không muốn nói giúp cho anh. Biết là anh rất yêu thương nàng nhưng những việc làm này của anh khó mà bỏ qua được. Thôi thì thầm cầu phúc cho anh vậy.
Triệu Thiên Đình đứng im ở đấy quan sát hình bóng nhỏ bé của Lưu Tĩnh ngày càng cách xa. Giống như cô đang từng bước rời xa anh vậy, bởi vì cô và anh dần dần đã có khoảng cách.
Nhưng bằng mọi giá, Triệu Thiên Đình sẽ không để Lưu Tĩnh rời xa mình!
Dù có xảy ra chuyện gì, anh nhất quyết phải khiến cô tha thứ. Dù chuyện này rất khó nhưng anh tin bản thân mình sẽ làm được.
Nhưng anh cảm thấy, bản thân mình đang bất lực với tình cảnh hiện tại.
...
Tịch Viên cùng Lưu Tĩnh trò chuyện một lúc lâu, nàng kể lại tất cả những chuyện vừa qua cho Lưu Tĩnh nghe, nhưng có một việc nàng không nói ra, đó là nàng đã có tâm tư với Lục Dĩ Thiên.
"Ôi, ngầu quá đi mất!" Nghe Tịch Viên kể chuyện của mình Lưu Tĩnh chỉ biết thán phục khen ngợi.
Người tài giỏi như Tịch Viên thì biết có bao nhiêu chứ? Ước gì cô cũng được một phần như nàng thì hay biết mấy.
"Nhưng mà cũng thật nguy hiểm, cậu nhém mất mạng mấy lần." Khuôn mặt Lưu Tĩnh giãn ra, đôi mắt long lanh nhẹ chớp. Xem ra những ngày tháng bên cạnh trùm hắc đạo của Tịch Viên thật không may mắn tí nào.
"Vẫn còn đỡ hơn ở nhà lấy chồng sinh con." Tịch Viên cười trừ, thà dấn thân vào giới hắc đạo còn hơn trở thành một người phụ nữ nội trợ. Vừa nghĩ đến suốt ngày chỉ ở nhà chờ chồng chăm con là Tịch Viên đã rùng mình.
Nói chuyện một lúc, Tịch Viên đưa ra đề nghị: "À, tiểu Tĩnh, chúng ta đến thăm mẹ đi."
"Mẹ?" Lưu Tĩnh không hiểu mẹ trong lời nói của Tịch Viên là ai.
"Là mẹ của anh Đình đấy, từ nhỏ bà đã xem mình là con gái vì vậy mình đều gọi bà là mẹ." Tịch Viên chậm rãi giải thích.
Nhắc mới nhớ, lâu rồi cô không gặp Du Vận, bây giờ nên đến thăm một chuyến. Nhưng cô sẽ đối mặc với bà ấy thế nào đây?
Ngẫm một lúc, cuối cùng Lưu Tĩnh gật đầu: "Ừ."
Lưu Tĩnh và Tịch Viên cùng nhau đi xuống lầu thì gặp phải Triệu Thiên Đình, anh ngồi khom người trên sofa, hai tay bưng lấy mặt chống lên đùi.
Khuy áo được mở vài cúc, đầu tóc cũng bị anh vò mà rối đi nhưng vẫn không thể làm bớt đi vẻ đẹp trai mị hoặc của Triệu Thiên Đình. Nghe tiếng động, anh ngẩng đầu lên nhìn.
"Tĩnh Tĩnh..."
Vẫn là âm thanh quen thuộc vang lên, lúc trước mỗi khi nghe cách gọi này thì tim Lưu Tĩnh rạo rực vô cùng, còn bây giờ, tim cô chỉ thấy đau.
Lưu Tĩnh hoàn toàn không quan tâm đến, bỗng sực nhớ ra điều gì đó, cô quay sang Tịch Viên dặn dò: "Cậu đợi mình một tí, mình lấy nón và khẩu trang xong sẽ xuống liền."
Mặc dù thế nào Lưu Tĩnh vẫn phải phòng bị, chẳng may bị bọn phóng viên đeo bám thì rất phiền phức.
Lúc trước, quả thật có phóng viên theo dõi Lưu Tĩnh mãi, nhưng chưa bao giờ theo dõi đến tận Dư Viên, lý do rất đơn giản, mặc dù Triệu Thiên Đình không nói nhưng cô biết anh đang âm thầm làm việc đó, anh đã dẹp loạn bọn chó săn cho cô.
Tịch Viên gật đầu: "Cậu đi đi."
Nàng cảm thấy những người nổi tiếng sao khổ đến như vậy chứ, đi ra ngoài cũng không được thoải mái.
Đợi khi Lưu Tĩnh đi lên lầu rồi thì Tịch Viên mới quay sang nhìn Triệu Thiên Đình. Nàng đã nghe Lưu Tĩnh kể lại lúc cô bị té ngã nhưng anh đã vô tình bỏ đi, Tịch Viên có thể hiểu đôi chút vì hành động đó của anh. Có lẽ Triệu Thiên Đình rất đau lòng nhưng lại vẫn chọn cách bỏ đi, tất cả là vì anh hiểu nhầm Lưu Tĩnh.
Trong mắt của nàng, Triệu Thiên Đình là một người vô cùng lịch lãm và phong độ. Nhưng hiện tại, bộ dạng gần như suy sụp này của anh là lần đầu Tịch Viên thấy được.
Dù sao, Tịch Viên cũng muốn Triệu Thiên Đình và Lưu Tĩnh trở lại như xưa, có chị dâu là Lưu Tĩnh thì nàng không cần gì hơn. Nhưng mà, nàng sẽ làm được gì để gắn kết lại tình yêu của họ?
"Triệu Thiên Đình, anh làm ơn cất cái bộ dạng này vào đi, biết sai thì phải tìm cách sửa chứ không phải ngồi đây hối hận. Em thật sự không quen chút nào, càng cảm thấy thất vọng về anh."
Tịch Viên nhìn Triệu Thiên Đình, chuyện yêu đương này có lẽ anh chỉ trải qua lần đầu, kinh nghiệm còn non nớt. Thế nên nàng muốn chỉ một con đường sáng cho anh.
"Tiểu Viên..." Lời Tịch Viên nói, Triệu Thiên Đình hiểu nhưng vẫn không biết hành động thế nào mới phải.
"Hiện tại anh cứ xử lý nốt công việc ở Triệu thị đi, em và tiểu Tĩnh cùng nhau về nhà mẹ. Anh yên tâm, có em bên cạnh, tiểu Tĩnh sẽ không bị gì đâu." Tịch Viên dùng hết tốc độ để nói ra ý định hiện tại của mình, sau đó bổ sung thêm một câu chắc nịch: "Em biết anh có nỗi khổ, vậy nên em sẽ giúp anh."
Dù sao Triệu Thiên Đình là người Tịch Viên kính trọng, là người luôn yêu thương nàng, mặc dù biết anh đã làm sai nhưng dù sao anh cũng là người bị hại. Huống hồ anh vẫn còn yêu Lưu Tĩnh rất sâu đậm. Vì Triệu Thiên Đình và càng vì Lưu Tĩnh, nàng phải ra sức giúp họ.