"Có số điện thoại." Lục Dĩ Thiên trầm ổn trả lời.
"Được, gửi qua cho tôi đi. Cảm ơn anh." Nói rồi Tịch Viên liền cúp máy, ánh mắt sáng hoắc nhìn bâng quơ vào xa xăm. Nàng phải nhanh chóng phá giải hiểu lầm này mới được.
Đầu dây bên kia, Lục Dĩ Thiên ngớ người. Nam Tịch Viên cũng quá là vô tâm, vừa gọi điện đã hỏi những thứ cần điều tra, hỏi xong thì xem hắn như hết giá trị lợi dụng liền tắt máy. Nàng đúng là vẫn như vậy, suốt ngày không hề quan tâm đến cảm xúc người khác.
Tuy là nghĩ như thế nhưng Lục Dĩ Thiên vẫn gửi số điện thoại sang cho Tịch Viên, khuôn mặt không tí cảm xúc.
Tịch Viên sau khi nhận được số thì liền ấn gọi. Đầu dây bên kia đổ chuông một lúc lâu, cuối cùng cũng có người bắt máy.
"Alo, ai đấy?" Là một giọng nói lười biếng, Tịch Viên đoán không sai thì chắc chắn người đó đã bị cô quấy rầy khi ngủ.
"Anh là Tống Thương Vũ?" Tịch Viên biết người này, anh ta chính là một ảnh đế nổi tiếng, vậy mà lại có cái thái độ biếng nhác này đây thế à?
Nghe được giọng nữ lạ phát ra từ điện thoại, Tống Thương Vũ nheo nheo mắt lại. Người biết số điện thoại riêng này của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng cô gái kia là ai, vì sao lại có số của hắn?
"Đúng vậy, cô là...?" Khôi phục lại vẻ bình thãn và lạnh lùng như thường ngày, Tống Thương Vũ hỏi lại.
"Anh không cần biết tôi là ai, anh chỉ cần biết vì anh mà Lưu Tĩnh đã bị hiểu nhầm." Không nhanh không chậm đáp, sau đó Tịch Viên đanh thép nói: "Ngày anh ôm Lưu Tĩnh chắc anh còn nhớ, tôi muốn anh giải thích chuyện này với Triệu Thiên Đình."
Tống Thương Vũ cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra với Lưu Tĩnh. Từ ngày từ giã cô sang Anh, hắn liền cắt đứt mọi liên lạc và những điều liên quan đến cô. Bởi hắn thật sự không muốn nhìn thấy Lưu Tĩnh lấy người khác.
Thà không nhìn thấy còn hơn khi nhìn thấy phải chịu khổ sở, hắn không làm được.
Thế nên những ngày qua Tống Thương Vũ không hề biết tin tức gì về Lưu Tĩnh, càng không biết cô đã bị Triệu Thiên Đình hiểu lầm cái ôm từ giã đó.
Hôm nay nghe Tịch Viên nói, hắn mới ngợ ra.
"Lưu Tĩnh hiện tại ổn chứ?" Tống Thương Vũ rất sốt ruột, hắn vô cùng lo lắng. Lưu Tĩnh bị hiểu lầm, vậy cô sống có tốt không, có bị Triệu Thiên Đình gây khó dễ không?
"Hiện tại anh mà không nhanh chóng giải thích chuyện này thì anh nghĩ cuộc sống của cô ấy sẽ như thế nào?"
Chỉ với một câu nhắc nhở của Tịch Viên, sự lo lắng trong người Tống Thương Vũ ngày càng tăng cao. Không được, hắn phải mau giải quyết chuyện này.
Mặc dù không biết Tịch Viên là ai nhưng hắn hoàn toàn tin tưởng lời nàng nói. Tin tưởng nhưng lại lo sợ, chung quy hắn vẫn rất lo cho Lưu Tĩnh.
"Tôi biết rồi." Nói xong Tống Thương Vũ liền cúp máy, cơn buồn ngủ cũng đã không còn.
Tịch Viên hài lòng với thái độ của hắn, một người đã xong, còn một người nữa.
Tịch Viên tiếp tục nhấn gọi, lần này là gọi cho Ngôn Hiên. Vẫn như cách nàng nói chuyện với Tống Thương Vũ, Tịch Viên cũng nói cho Ngôn Hiên nghe.
Biết là nụ hôn trước Dư Viên không phải Lưu Tĩnh tự nguyện nhưng nàng vẫn chưa hiểu rõ lắm. Tịch Viên lạnh lùng hỏi Ngôn Hiên như cảnh sát điều tra tội phạm.
"Vì sao hôm đó anh lại hôn Lưu Tĩnh?"
"Rốt cuộc cô là ai?" Đối với cô gái vừa gọi cho mình, Ngôn Hiên hoàn toàn trái ngược với Tống Thương Vũ, hắn không tin tưởng nàng.
Hắn không hiểu vì sao có người lại biết chuyện này, chẳng lẽ ai đó muốn làm hại Lưu Tĩnh? Thế nên Ngôn Hiên rất đề phòng.
Tịch Viên không trả lời câu hỏi của Ngôn Hiên, giọng điệu nàng càng cứng rắn hơn, nàng tiếp tục chủ đề của mình: "Hình ảnh anh hôn Lưu Tĩnh đã bị ghi lại và gửi cho Triệu Thiên Đình, nếu anh không mau giải thích chuyện này sáng tỏ, Lưu Tĩnh dù có nhảy sông hoàng hà cũng không rửa sạch."
Thái độ và ngữ khí của Tịch Viên không phải đùa, Ngôn Hiên có thể nhận ra điều đó. Chẳng lẽ vì một hành động lúc say của anh mà Lưu Tĩnh lại bị rơi vào hố lửa?
Như vậy chẳng phải anh là người đã tiếp tay cho kẻ đã muốn hại cô sao? Nhưng người đứng sau lưng là ai?
"Ai đã chụp ảnh?" Ngôn Hiên đã tin tưởng Tịch Viên vài phần, thái độ của anh cũng nghiêm túc hẳn lên, không còn thờ ơ như lúc nãy nữa.
"Việc này nên hỏi anh rồi. Để muốn biết người đứng sau, tôi cần phải biết vì sao anh lại hôn Lưu Tĩnh?"
Với câu hỏi của Tịch Viên, Ngôn Hiên không ngần ngại mà kể lại cảm xúc của mình lúc đó cho nàng nghe, anh cũng mong muốn tìm được kẻ đứng sau.
Tịch Viên nghe xong, trầm ngâm một lúc, sau đó tiếp tục hỏi: "Là ai đã khuyên và đưa anh đến Dư Viên?"
Như lời Ngôn Hiên đã nói, lúc đó anh đã say mất, vậy thì chắc chắn đã có người xúi giục anh đến Dư Viên để tìm cách chụp ảnh. Tức nhiên Ngôn Hiên đã say nên không lái xe được, vậy là người đó đã nhân cơ hội này mà đưa anh đến. Nhưng người đó là ai?
Bây giờ Ngôn Hiên mới hiểu ra mọi chuyện, thì ra tất cả đều là âm mưu của Chu Nghi.
Ngôn Hiên cũng có thể lí giải được hành động tức giận của Lưu Tĩnh khi cô vung tay dành hai cái tát vào mặt Chu Nghi.
Hóa ra, bấy lâu nay anh đã bị lừa.
Không những bị lừa, anh còn bị Chu Nghi lợi dụng để hãm hại Lưu Tĩnh.
Vậy mà anh còn định sẽ mở lòng với Chu Nghi, thật là điên rồ mà.
"Tôi sẽ giải thích rõ chuyện này với Triệu tổng, cô cứ yên tâm." Ngôn Hiên nói xong liền nhanh chóng cúp máy.
Tịch Viên như phát hỏa, Ngôn Hiên còn chưa trả lời câu hỏi của nàng cơ mà?
Nhưng không sao, dù gì nàng cũng sẽ tìm ra kẻ đứng sau lưng hại Lưu Tĩnh và cho chúng nhận cái giá thật đắc khi đã chạm đến bạn thân của nàng.
Tịch Viên biết Lưu Tĩnh là người dễ dãi và tốt bụng, cô sẽ không tính toán mấy những chuyện này. Nhưng trên lập trường là bạn thân của cô, Tịch Viên không thể bỏ qua.
Suy nghĩ của Tịch Viên lúc bấy giờ là, nàng nhất định sẽ giết chết người đã hại Lưu Tĩnh!
...