- Anh… anh làm gì vậy?
Tạ Duyệt đau đớn cố vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay của anh nhưng cho dù hắn có dùng bao nhiêu sức lực thì vẫn không thể gỡ được bàn tay của anh. Tử Quân ngày càng nắm chặt lấy cổ tay của hắn, ánh mắt vô cảm lướt qua trên gương mặt anh tuấn.
- Cậu không có chỗ ngồi vào bàn ăn của tôi.
Nói rồi anh buông tay hắn ra để cơ thể Tạ Duyệt rơi vô định xuống dưới sàn. Bước qua hắn anh điềm nhiên vào trong phòng rồi chọn một chỗ ngồi xuống. Tạ Duyệt nhìn theo bóng dáng anh, hắn tức giận đấm mạnh xuống đất mang đầy vẻ không phục.
- Tạ… Tạ Duyệt, cậu không sao chứ?
Cô lúc này mới hoàn hồn, mọi chuyện diễn ra trước mắt cô ngỡ như là một giấc mơ. Anh khi nãy là đang bảo vệ cô hay sao?
Biểu cảm trên gương mặt hắn nhanh chóng thay đổi từ tức giận thành niềm nở lại có thêm phần ủy khuất. Tạ Duyệt nắm lấy tay cô rồi đứng dậy, lợi dụng cơ hội đó níu lấy cô kéo cô lại gần hơn.
- Bác sĩ Cẩn, chúng ta có thể gặp nhau sau bữa ăn không?
Bàn tay còn lại vòng ra sau eo cô mà ôm lấy. Duệ Trân nhíu mày bàn tay cô lập tức dùng sức bóp chặt bàn tay của hắn rồi đẩy Tạ Duyệt ra.
- Sau bữa tối tôi bận rồi. Tạ Duyệt, cậu vẫn nên giữ khoảng cách đi thì hơn, như này gần quá rồi đó.
Nói rồi cô quay người bước vào trong phòng ăn mặc cho hắn đang đau đớn ôm lấy bàn tay như vừa bị cô bẻ gãy. Sức lực của một người phụ nữ làm sao có thể khoẻ đến mức vậy kia chứ?
Duệ Trân bước vào trong, ánh mắt không rời khỏi anh lấy một giây. Người đàn ông bên ánh nến mờ ảo, trước mặt là ly rượu vang càng khiến anh trở nên lịch lãm. Cô chọn vị trí đối diện anh rồi ngồi xuống, hành động và lời nói khi nãy của anh không ngừng lặp đi lặp trong đầu cô.
- Tử Quân, khi nãy…
- Chỉ là cậu ta và cô đang chắn đường tôi nên mới có sự việc đó. Cô đừng nghĩ nhiều.
Trong căn phòng ngập tràn mùi hoa hồng thoang thoảng, ánh sáng ở cường độ thấp nên cô không thể nhìn rõ gương mặt anh lúc này. Duệ Trân cúi đầu xuống, ánh mắt mang vài phần thất vọng. Dường như cô đã quá kỳ vọng ở anh rồi.
Khoảng không yên lặng bao trùm lấy căn phòng phải khoảng mười phút sau Lâm Bắc Thần, Ngụy Thế Thanh và Lộ Lộ mới lên trên phòng. Giọng nói quen thuộc của Lộ Lộ vang lên khắp hành lang, tiếng cười nói theo đó cũng vọng lại.
- Này Lâm Bắc Thần, anh nói xem thượng tướng Cảnh có phải là rất may mắn không?
Vừa đi vào trong phòng Lộ Lộ vừa hớn hở nói. Lâm Bắc Thần theo sau cũng hùa theo cô ấy, dường như mọi khúc mắc giữa hai người đã được hóa giải. Chỉ có Ngụy Thế Thanh vẫn lạc bóng đi phía sau hai con người ồn ào.
- Chị Duệ Trân.
Lộ Lộ bước vào trong phòng rồi lập tức chạy đến chỗ cô ngồi xuống bên cạnh. Ánh mắt Lâm Bắc Thần hướng về phía cô, khóe môi cong lên nụ cười.
- Chúc mừng bác sĩ Cẩn.
Không cần nói cô cũng biết Lộ Lộ đã nói chuyện cô mang thai cho Lâm Bắc Thần. Cái miệng của con bé này ấy à, có giữ được chuyện gì khi đứng trước mặt Lâm Bắc Thần đâu. Lúc nào cũng vậy, hắn luôn có những cách khác nhau để hỏi chuyện Lộ Lộ, cô gái ngây thơ bị dẫn dắt rất nhanh liền sẽ nói ra chuyện mà hắn cần nghe.
Rất nhanh đồ ăn đã được mang lên, nhân viên phục vụ cũng chu đáo bù lại cái hành động khi nãy của Tạ Duyệt. Lộ Lộ bên cạnh quan sát từng nhất cử nhất động và sắc thái biểu cảm trên gương mặt của cô chỉ sợ rằng cô sẽ cảm thấy khó chịu. Mang thai nhất định không được dùng đến rượu bia, chất kích thích nên ngay khi vừa ngồi xuống Lộ Lộ đã đem chai rượu của cô để đi nơi khác.
- Chị chú ý sức khỏe một chút.
Lộ Lộ chăm sóc lo lắng cho cô chẳng khác nào với một đứa trẻ làm cô cũng bất giác bật cười. Nụ cười vô lo không một chút suy nghĩ, có lẽ suốt quãng thời gian trải dài mười năm ấy cũng đến lúc cô phải tự chăm lo cho bản thân rồi.
- Duệ Trân, cái đó là của hắn sao?
Lâm Bắc Thần nhìn xuống bụng cô rồi lại đưa hắn nhìn về phía anh. Bất chợt ánh mắt ấy bị anh bắt gặp, Tử Quân nhíu mày không hiểu được ẩn ý trong câu nói của Lâm Bắc Thần.
Duệ Trân lập tức đỏ mặt, cô ngại ngùng quay sang nhìn anh rồi qua loa mà trả lời.
- Cậu nhiều chuyện thật đấy, mau ăn đi.
Lâm Bắc Thần nhoẻn miệng cười rồi quay đi dùng bữa. Chuyện cô mang thai hắn chưa từng nghĩ đến nhưng một khi cô đã mang thai thì cha của đứa bé người đầu tiên và cũng là người hắn chắc chắn đó không ai khác chỉ có thể là anh.
" Một Cảnh Tử Quân phiên bản nhỏ sao? Cũng được đấy chứ. "
Bữa ăn trôi qua trong tiếng nói rôm rả của Lộ Lộ và Lâm Bắc Thần. Lâu lâu cô vẫn cảm thấy buồn nôn khi ngửi thấy mùi hương của một số món ăn làm Lộ Lộ phải chạy đông tây để tìm nước ấm rồi tìm khăn cho cô lau.
Câu chuyện chính được nhắc đến trong bữa ăn vẫn là về những vụ án gần đây của thành phố. Dường như số vụ án ngày càng tăng lên đòi hỏi đội trinh sát và bác sĩ pháp y phải làm việc ngày đêm, họp khẩn cấp ngay cả khi đó là mười hai giờ đêm.
Nghe Lâm Bắc Thần nói cô cũng muốn được tham gia. Đó đã từng là đam mê của cô, từng là sở thích của cô và cô yêu nghề đến mức có thể bỏ tất cả để theo nghề. Nhưng đến cuối cùng tất cả những đam mê, sở thích ấy lại đứng sau anh và con của cô.
Sau khi dùng bữa tất cả đi xuống dưới để chuẩn bị ra về. Bây giờ cũng đã là tám giờ tối, khoảng thời gian vẫn được cho là chưa muộn.
- Bây giờ cậu và mọi người sẽ về trụ sở sao?
Duệ Trân quay sang hỏi Lâm Bắc Thần. Vốn dĩ người cô muốn hỏi là anh nhưng cô lại không biết mở lời như thế nào nên đành hỏi hắn.
- Không, hôm nay giám đốc Hoắc cho chúng tôi nghỉ. Trong thời gian qua lu bu công việc nhiều quá cả đám tụi này cũng đâu có thời gian riêng đâu.
Lâm Bắc Thần quay sang nhìn Lộ Lộ, nhìn thấy ánh mắt ra hiệu Lộ Lộ cũng ngầm hiểu được ý của hắn.
- Chị, em có chuyện cần trao đổi với Lâm Bắc Thần, chị và thượng tướng Cảnh về chung nhé.
Lộ Lộ rất nhanh liền chạy sang đứng với Lâm Bắc Thần. Bây giờ cô đã mang thai không thể để anh cứ mãi như hiện tại. Nhớ ra sớm được ngày nào thì hay ngày đó, thời gian này vô cùng nhạy cảm, cô cần có anh ở bên chứ không phải là một cô bé hai mươi sáu tuổi không có kinh nghiệm chăm sóc người mang thai. Hơn nữa sau này Duệ Trân sẽ là vợ anh chứ đâu phải là vợ của Lộ Lộ. Vợ ai người đấy chăm.
- Chuyện này…
Cô ngập ngừng rồi quay sang nhìn anh, Tử Quân cũng có chút không hài lòng. Có lẽ là anh không muốn ở gần cô, vốn dĩ từ đầu đã là như vậy. Bất chợt cô lại đưa tay lên bụng như một thói quen vô thức.
" Tiểu báo bối, đây là ba của con. "
Không đợi anh và cô kịp phản ứng Lâm Bắc Thần đã kéo tay Lộ Lộ đi không quên mang theo cả Ngụy Thế Thanh. Kế hoạch này vốn dĩ đã được ba người bàn trước khi lên phòng ăn. Nói là ba người nhưng chỉ có Lâm Bắc Thần và Lộ Lộ hớn hở luyên thuyên qua lại còn Ngụy Thế Thanh cũng là vì tình thế bắt buộc nên mới làm theo.
Không gian im lặng lại trở về, bây giờ chỉ còn có anh và cô đang đứng trước mặt nhau. Cô không biết nên mở lời như thế nào càng không biết nên làm gì trong tình huống ép buộc này. Bất chợt Tử Quân đi đến xe, cầm lấy chìa khóa rồi nhìn về phía cô.
- Cô không muốn đi về thì cứ đứng ở đó đi.
Nói rồi anh mở cửa xe bước vào trong, cô thoáng có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng bước về phía chiếc xe bugatti la voiture noire quen thuộc. Mở cửa bước lên ghế lái phụ, cảm giác vẫn như những lần trước khi cô được ngồi bên cạnh anh. Trong lòng lại vui hơn một chút, cô lén quay sang nhìn anh rồi rất nhanh lại quay đi.