Mỗi ngày được gặp và đón con gái về học đối với anh là một niềm vui. Mặc dù công việc lúc nào cũng bận rộn nhưng Vương Phong Thần luôn cố gắng thu xếp để tới đón con sớm. Hôm nay, anh vẫn như mọi khi được đặc cách vào trong trường đón con gái nhưng khi ra tới ngoài cổng trường thì bảo mẫu và lái xe riêng vẫn được cô cử đưa đón Yến Nhi đi-về học mỗi ngày chặn lại.
- "Các người làm gì vậy?"
- "Tiểu thư đã dặn không được để ngài mang con bé đi."
Bảo mẫu liền đáp lại. Dạo này do ngày nào cũng bị Vương Phong Thần "hớt tay trên"(*) nên tiểu thư lúc nào cũng trách móc chị vì làm việc không đến nơi đến chốn may thay hôm nay họ đã nhanh trí canh chừng ở toàn bộ các cổng ra vào của trường và cuối cùng là bắt gặp Vương Phong Thần đưa Yến Nhi đi ra từ cửa phụ sau cổng trường.
(*) Ở đây có nghĩa là làm việc gì trước khi người khác kịp làm.
- "Tại sao? Yến Nhi là con gái tôi? Tại sao tôi lại không được mang con bé đi chứ?"
Vương Phong Thần nhíu mày hỏi.
- "Tôi không biết. Chúng tôi chỉ làm theo lệnh của tiểu thư thôi. Yến Nhi, con mau đi theo cô về nhà nào."
Bảo mẫu vừa nói vừa toan bế lấy Yến Nhi từ trên tay của anh nhưng ngay sau đó lại bị mấy người vệ sĩ cao to giữ lại còn Vương Phong Thần sau đó liền ôm con gái nhỏ lên xe.
- "Cô ơi, bảo mami là con tới thăm bà cố với ông bà nội một chút thôi. Cô bảo mami đừng lo lắng nha. Mọi người rất thương Yến Nhi a!".
Yến Nhi quay lại, giọng nói trẻ con ngây thơ và trong trẻo nói với lại. Vương Phong Thần nghe con gái nói vậy thì khẽ mỉm cười. Quả nhiên là mọi người trong gia đình anh có sức hấp dẫn với con bé hơn là anh - ba ruột nó. Cũng không có gì to tát cả. Chỉ là bà cố thì thường hay kể cho cô bé những câu chuyện cổ tích xa xưa; ông nội thì hay chơi xích đu, cho cá ăn với con bé còn bà nội thì nấu cho nó nhiều món ăn ngon,...v...v. Nói chung là để dỗ dành một đứa trẻ không khó, chỉ cần khiến nó cảm thấy có cảm giác an toàn và được yêu thương là đủ.
Vương Phong Thần vừa rời đi thì bảo mẫu liền lấy điện thoại ra gọi cho cô. Tĩnh Anh nghe xong liền tức giận mà gọi ngay cho anh.
- "Alo, vợ à? Em gọi anh có chuyện gì không? Em nhớ anh sao?"
Vương Phong Thần thấy trên màn hình hiện lên dòng tên "Bảo bối" thì liền nở một nụ cười xấu xa đáp lại.
- "Vương Phong Thần! Anh mau mang Yến Nhi quay trở lại ngay lập tức."
- "Tại sao anh lại phải làm vậy?"
- "Anh...nếu anh không mang con bé trở về thì tôi...thì tôi sẽ đưa con bé trở lại Pháp ngay lập tức."
Không còn cách nào khác, cô đành dùng cách này để đe doạ anh.
Vương Phong Thần nghe cô nói vậy thì liền nắm chặt vô lăng, cô dám cùng con gái rời xa anh nữa sao?
- "Được. Vậy bây giờ anh sẽ đưa con tới công ty giao cho em."
Vương Phong Thần miệng thì nói là như vậy nhưng anh lại đưa con tới Vương gia cho ông bà nội trông còn mình thì liền tới công ty cô.
Từ xa, anh đã nhìn thấy cô có vẻ sốt ruột đang đi đi lại lại trước đại sảnh công ty. Xe của anh đỗ lại, cô liền chạy ra, tay đập mạnh vào cửa xe.
Vương Phong Thần đã tức giận nay càng bị hành động của cô khiến cho tức giận hơn. Chẳng lẽ cô ghét việc anh ở bên con đến thế sao? Lập tức Vương Phong Thần liền mở cửa xe ra rồi bước xuống.
- "Yến, Yến Nhi đâu? Con bé đâu rồi? Anh nói là anh mang con bé tới đây cơ mà?"
Tĩnh Anh lộ rõ vẻ mặt thất vọng khi chỉ thấy mình anh bước ra. Vương Phong Thần nhìn cô chằm chằm không đáp rồi lập tức nắm tay cô kéo lên xe rồi khoá cửa lại.
- "Vương Phong Thần! Anh định đưa tôi đi đâu? Mau mở cửa ra."
Tĩnh Anh láo loạn trong xe đòi xuống.
- "Em có im ngay không? Nếu em còn làm loạn thì đừng trách anh ở ngay trong xe liền muốn em!"
Vương Phong Thần không nóng không lạnh nói khiến ai nghe cũng không rét mà run.
- "Anh...đúng là đồ khốn nạn."
Ngay sau đó cô chỉ dám chửi thề anh một câu rồi liền im bặt, không nhúc nhích.
Vương Phong Thần thấy cô đã chịu nghe lời thù không đấu khẩu cùng cô nữa mà nhanh chóng lái xe rời khỏi.
- "Quái lạ! Kia chẳng phải là xe của Vương Phong Thần sao? Anh ta đưa Tĩnh Anh đi đâu vậy chứ?"
Từ xa, Hàn Tử Hân đang đi tới gần cổng Châu Thị thì thấy Vương Phong Thần cùng cô đi đâu đó liền thắc mắc rồi lái xe đi theo hai người họ.