Lần lượt các món ăn đều được mang ra bàn ăn dài, món nào cũng bốc nghi ngút khói. Dọn bàn xong xuôi, cô liền tháo tạp dề ra rồi đi ra ngoài phòng khách mời mọi người ra dùng bữa.
- "Ui cha! Lâu lắm rồi ta mới lại được ăn món ăn cháu dâu của ta nấu. Nhìn ngon quá đi."
Bà nội vừa ngồi vào ghế đã tấm tắc khen tay nghề của cô. Vương Phong Thần thấy vậy liền ra vẻ uất ức nói:
- "Nội à, đâu phải một mình cô ấy nấu đâu? Có cả công sức của con mà?"
- "Nào, cháu cố của bà ăn đi nào. Ngoan lắm!"____Bà nội làm ngơ đi lời nói của anh và lấy thức ăn mềm gắp vào bát cho Yến Nhi.
- "Hai đứa định bao giờ thì làm đám cưới?"
Vương lão gia lấy câu chuyện này ra để nói trong bữa ăn. Lần trước mặc dù hôn lễ đã được tổ chức nhưng sau đó anh và cô lại ly hôn. Bây giờ nếu bọn họ đã hoà hợp trở lại thì ông nghĩ là cũng nên tổ chức một đám cưới nhỏ để con dâu lại một lần nữa được đường đường chính chính bước chân vào nhà họ Vương đi thôi.
- "Bọn con cũng định nói với bà nội và ba mẹ chuyện này. Chúng con cũng định là sẽ tổ chức vào tháng sau để cho Yến Nhi có một gia đình trọn vẹn."
Trước khi chuyển về căn nhà này mấy ngày Vương Phong Thần đã cầu hôn cô và cô đã đồng ý. Anh định tìm cơ hội để nói chuyện này với hai bên gia đình nhưng không ngờ hôm nay ba anh lại nhắc tới.
Nghe Vương Phong Thần nói vậy thì nét mặt cô liền bối rối, có chút xấu hổ quay sang nhìn anh. Vương Phong Thần không cần nhìn cũng hiểu được tâm trạng của cô lúc này, bèn nắm chặt lấy tay cô.
- "Được! Vậy thì tốt quá còn gì nữa? Phong Thành! Huệ Chi! Hai con mau đi xem ngày lành tháng tốt để tổ chức cho hai đứa nó đi!"
Vương lão phu nhân nghe tin tốt thì nét mặt lập tức rạng rỡ nói với ba và mẹ anh.
- "Dạ vâng, thưa mẹ!"_____Vương lão gia và phu nhân lập tức cười đáp.
____________________
Ngày trọng đại của anh và cô sẽ được tổ chức vào hai tuần nữa. Vì đây là lần thứ hai họ kết hôn nên theo nguyện vọng của cô, hôn lễ sẽ tổ chức riêng tư chỉ có bạn bè thân thiết và gia đình hai bên. Nhưng điều cô lo lắng nhất là làm sao để nói với ba mẹ cô đây? Liệu ba mẹ cô có thể chấp nhận anh một lần nữa không?
- "Bảo bối à, em làm gì mà có vẻ suy tư vậy?"
Vương Phong Thần vừa đi làm về tới nhà, khi bước vào trong phòng thì anh thấy cô đang ngồi ở chiếc ghế ngoài ban công ngồi trầm tư. Anh liền bước tới, ôm cô từ phía sau, dịu dàng hỏi.
- "Phong Thần! Anh về rồi đấy à? Em chỉ đang suy nghĩ chút chuyện linh tinh thôi."
Cô ngước lên nhìn anh nhẹ nhàng đáp nhưng trong lòng vốn đang rất rối bời.
- "Suy nghĩ chuyện gì, nói anh nghe được không?"
Vương Phong Thần khom người ngồi xuống trước mặt, nắm lấy tay cô rồi hỏi.
- "Em đang không biết phải nói với ba mẹ chuyện của chúng ta thế nào cả. Ba mẹ...chắc là vẫn còn giận anh lắm."
Cô định nói như vậy nhưng đành chọn lựa không nói câu sau ra.
- "Bảo bối! Em sắp xếp công việc ở công ty đi. Sang tuần anh cùng em sang Mỹ thăm ba mẹ nhé. Anh cũng muốn hối lỗi và trực tiếp nói với ba mẹ về chuyện của chúng ta. Anh sẽ cùng em đối diện với ba mẹ, có được không?"
Vương Phong Thần nhướn người lên gạt những sợi tóc loà xoà trên tóc cô rồi ôn nhu nói.
- "Nhưng mà..."______Dường như đang suy nghĩ điều gì đó trong đầu, cô bèn ngập ngừng.
- "Em cứ tin ở anh. Anh nhất định sẽ thuyết phục được ba mẹ gả em cho anh."
Dứt lời, anh liền đặt lên trán cô một nụ hôn để tạo niềm tin cho cô.
Sang đến tuần tiếp theo, Vương Phong Thần và cô đều sắp xếp công việc của công ty ổn thoả, gửi Yến Nhi cho ông bà nội trông rồi cùng nhau sang Mỹ một chuyến.
Lúc họ chuẩn bị lên máy bay thì chuông điện thoại của Vương Phong Thần đột nhiên reo lên. Trên màn hình hiện lên số tên của ba anh.
- "Alo ba à?"
- "Phong Thần! Yến Nhi...Yến Nhi con bé mất tích rồi."
Nghe ba anh thông báo tin dữ, sắc mặt anh liền tối sầm lại, khuôn mặt trở lên cứng đờ. Tĩnh Anh ở bên cạnh tinh tế nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt anh, bèn hỏi:
- "Phong Thần, có chuyện gì vậy?"
- "À, không có gì đâu. Anh ra đây nghe điện thoại một chút."
Vương Phong Thần không muốn cô biết nên đành nói dối rồi đi ra xa tiếp tục nghe điện thoại.
- "Ba! Ba nói sao? Yến Nhi tại sao lại mất tích? Không phải giờ này con bé đang ở trường học sao?"
- "Hôm nay lớp con bé có buổi dã ngoại ngoài trời. Ban nãy cô giáo gọi điện về nói là con bé đột nhiên mất tích trong lúc cả lớp đang tổ chức trò chơi. Ba đã báo cảnh sát rồi. Không biết bây giờ cháu gái của ba thế nào rồi."
Vương lão gia giọng đầy lo lắng nói.
Bình thường thì cô giáo sẽ gọi điện về cho cô hoặc là anh nhưng vì anh và cô có việc phải sang Mỹ nên tạm thời nhờ cô giáo có chuyện gì của Yến Nhi thì thông báo cho ba anh biết.
- "Ba! Bây giờ con và Tĩnh Anh lập tức sẽ về nhà ngay."