- "Anh định đưa tôi đi đâu?"
- "Em đừng nóng. Lát nữa em sẽ biết ngay thôi."
Vương Phong Thần vẫn tập trung lái xe, khẽ cười đáp. Vẻ mặt trả lời vô cùng bình thản của anh càng thêm trêu tức cô. Sao càng ngày cô càng cảm thấy mình dễ bị anh chọc giận mặc dù trước đây tính tình cô cực kì ôn hoà.
Sau khoảng 30 phút ngồi xe, Vương Phong Thần đưa cô tới một căn biệt thự lộng lẫy, nguy nga. So với căn biệt thự hiện tại của anh thì nơi này có vẻ nhỏ hơn một chút nhưng vẫn thuộc dạng rộng rãi, khang trang và cho cô chút cảm giác quen thuộc.
Vương Phong Thần nhấn nút trên chiếc điều khiển điện tử, cánh cửa tự động mở ra cho chiếc xe đi vào trong gara.
Sau đó anh liền bước xuống xe rồi chạy sang mở cửa cho cô. Tĩnh Anh từ trong xe bước ra, cô ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh.
- "Em không nhận ra nơi này sao?"
Vương Phong Thần đột nhiên hỏi khiến cho cô có chút bối rối. Anh hỏi vậy là sao? Hình như cô chưa từng tới nơi này mà?
- "Theo anh vào trong, anh có một câu chuyện muốn kể cho em nghe."
Vừa nói anh vừa nắm tay cô đi vào trong nhà. Cả căn nhà rộng rãi với tông màu kem ấm áp kèm theo ánh đèn chùm màu vàng càng khiến không gian trở nên ấm cúng khiến cô cứ mải nhìn mãi không thôi.
- "Căn nhà này hơn 10 năm về trước có chứa đựng một câu chuyện tình yêu của một cậu bé và một cô gái đáng yêu, tốt bụng. Cậu bé ấy là con trai của một gia tộc có sức ảnh hưởng lớn. Năm ấy, cậu bé đột nhiên bị sốt rồi dẫn đến mù loà tạm thời. Gia đình vì không muốn thiên hạ đàm tiếu nên đã đưa cậu bé đó tới căn biệt thự này ẩn náu. Trong thời gian đó, cậu bé ấy rất buồn và cô đơn nhưng một ngày nọ, có một cô bé tới làm bạn với cậu bé, giúp cậu xua tan đi sự cô đơn. Cô ấy còn khéo léo đến nỗi dù còn nhỏ tuổi nhưng đã rất có khiếu nấu nướng nên cô bé ấy ngoài bầu bạn thì mỗi ngày đều mang tới cho cậu bé ấy những món ăn ngon."
Vương Phong Thần nói đến đây thì dừng lại. Anh không trực tiếp nhìn cô nhưng anh đoán được là giây phút này cô bắt đầu nhớ ra mọi chuyện rồi. Sau đó anh lại kể tiếp:
- "Chính sự chăm sóc chu đáo của cô bé ấy đã khiến cho cậu bé cảm động và thề hẹn rằng sau này sẽ cưới cô ấy làm vợ. Giữa bọn họ còn có một chiếc lắc chân làm vật đính ước. Thế nhưng ngày cậu bé bình phục và nhìn thấy ánh sáng trở lại thì cô bé ấy cũng biến mất. Sau này, cậu bé ấy đã vì sự hiểu lầm mà khiến cô bé năm xưa tổn thương rất nhiều..."
Nói đến đây giọng Vương Phong Thần liền buồn hẳn.
- "Phong Thần, anh...".
- "Cô bé ấy tên là Vy Vy..."
Vương Phong Thần lại nói.
- "Anh...anh biết hết mọi chuyện rồi sao?"
Cô kinh ngạc ôm miệng thốt lên.
- "Đúng vậy. Khoảng thời gian chúng ta chia tay, anh đã nhận ra sự khác biệt giữa Vy Vy và Tô Khiết Như nên anh đã cho người điều tra và biết được sự thật này. Tĩnh Anh à, anh đã nhiều lần định nói cho em biết sự thật nhưng anh lại muốn em cảm nhận được rằng cho dù em có là Vy Vy hay là Châu Tĩnh Anh đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ mãi yêu em. Thế nhưng anh lại không chịu đựng được khi em cứ giữ khoảng cách với anh mãi như thế. Mỗi lời nói xa cách của em đều khiến anh đau đớn vô cùng. Anh hối hận vì mình đã để mất em, anh hối hận vì đã không nhận ra em sớm hơn. Tĩnh Anh, anh xin lỗi em."
Vương Phong Thần nói rồi liền quỳ gối xuống dưới chân cô như muốn tạ lỗi. Những giọt nước mắt đã sớm tuôn trào trên khoé mắt của cô, cả người cô khẽ run rẩy. Thì ra căn nhà này chính là căn nhà năm xưa cô thường lui tới chăm sóc cho anh. Nhiều năm về trước khu này còn nằm cách xa trung tâm thành phố nhưng vài năm trước nó đã được quy hoạch lại và sáp nhập vào vùng mở rộng của trung tâm khiến cô thoáng quên. Căn nhà kiến trúc vẫn như xưa nhưng có vẻ vừa mới được tân trang lại vì cô ngửi thấy mùi gỗ và sơn mới.
- "Lần trước, khi em đòi rời khỏi căn nhà của anh, anh không giữ em lại vì anh biết căn nhà đó chứa đựng rất nhiều kí ức buồn mà anh đã gây ra cho em. Anh để em đi vì anh muốn trong thời gian này tu sửa lại căn nhà này rồi đưa em và con về đây sống chung. Đây sẽ là tổ ấm mới và lưu giữ những kí ức đẹp của gia đình chúng ta."
Nghe anh nói vậy, cô càng khóc to hơn. Tại sao anh không nói cho cô biết về kế hoạch này rồi khiến cho cô hiểu lầm rằng anh thực sự không cần cô nữa.
- "Phong Thần, anh đứng lên đi."
Cô không kìm nén khỏi sự xúc động, bèn quay lưng lại, ôm mặt khóc.
Vương Phong Thần thấy cô như vậy liền đứng dậy và tiến lại gần cô, anh xoay người cô lại rồi nắm lấy hai bả vai cô, hỏi:
- "Tĩnh Anh, em có thể cho anh thêm một cơ hội được che chở, chăm sóc cho em không?"
- "Em...em không biết nữa."
Tĩnh Anh ngập ngừng đáp. Thành thật mà nói thì cô vẫn còn yêu anh rất nhiều nhưng cô cũng sợ cô lại một lần nữa sa vào lưới tình của anh rồi lại tự làm tổn thương chính mình.
- "Tĩnh Anh, anh biết bây giờ em đang lo lắng điều gì. Có thể bây giờ em vẫn chưa tin tưởng anh nhưng anh sẽ khiến em nhận ra tình cảm anh dành cho em là chân thành."