Mục lục
Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Nghệ Phân mặc dù không thể nào thích được thằng nhóc nghèo đến từ nông thôn này, nhưng dù sao anh cũng vừa giúp bà lấy được hợp đồng trị giá một tỷ, dù thể nào cũng phải cảm tạ anh một lần.

Cho nên buổi tối, bà bày một bàn tiệc rượu trong nhà mình mời anh.

“Vương Thành, lần này dì có thể kí được đơn hàng này, hoàn toàn dựa vào quan hệ của cháu. Có điều dì thật sự tò mò, bạn mà cháu nhờ là cao tầng của địa ốc Dung Viên sao?” Lâm Nghệ Phân cực kì tò mò.

Bà vẫn nhớ rõ lúc phúc thẩm, người phụ trách kia hỏi bà quan hệ với Vương Thành như thế nào, khi biết được chỉ là quan hệ bình thường, thậm chí còn không thèm nhìn bà một cái. Nhưng khi ông ta biết được Vương Thành là bạn trai của con gái bà, ngay lập tức thay đổi cách cư xử, thậm chí còn ra giá cao hơn 10% giá thị trường.

Từ đó có thể biết, người mà Vương Thành nhờ vả, khẳng định cấp bậc rất cao, nếu không người phụ trách cũng không coi trọng bà như vậy.

“Hình như chỉ là nhân viên bình thường thôi ạ. Cháu không tiền không thế, sao có thể quen được cấp cao trong đó chứ?” Vương Thành gặm đùi gà, tùy ý lấy một cái cớ để lấp liếm, nếu anh nói sự thật, sợ là hù chết mọi người.

Lời này khiến Lâm Nghệ Phân lúng túng, đây không phải là đang vả vào mặt bà à? Lúc trước bà xem thường Vương Thành, nói anh dù có quen người trong địa ốc Dung Viên cũng chỉ có thể là nhân viên cấp thấp hoặc công nhân vệ sinh mà thôi, giờ thì hay rồi, bị vả mặt bốp bốp.

Lâm Nghệ Phân lúng túng cười một tiếng, Vương Thành không muốn nói, bà cũng không muốn hỏi nhiều.

Quay lại cầm điện thoại để báo tin mừng cho gia tộc. Nói là báo tin mừng, nhưng thật ra là muốn khoe khoang trước mặt chị cả với em ba, nhân cơ hội này muốn dạy lại hai người khẩu khí hồi sáng.

Sau đó Lâm Nghệ Phân quay đầu nhìn lại con gái Hà Hiểu Nghiên của mình, nói: “Hiểu Nghiên, đợi đến khi mẹ lên làm đổng sự trưởng, con cũng đến giúp mẹ đi. Hai chị em con đều ở trong công ty, nhân tiện có thể học hỏi lẫn nhau.”

“Nhưng con không hiểu về lĩnh vực vật liệu kiến trúc này.” Hà Hiểu Nghiên trợn mắt trả lời lại.

Lâm Nghệ Phân muốn khuyên nữa, nhưng Hà Dương ở bên cạnh lại nghiêm túc nói: “Em vẫn nên đi giúp mẹ đi. Bà ấy là người ngoài lại đột nhiên lên làm đổng sự trưởng, sợ là trong công ty ông ngoại sẽ có rất nhiều người không phục, em đi qua có khi sẽ giúp được chút.”

Hà Dương cũng là một đổng sự trưởng, đương nhiên biết rõ đạo lý xử sự trong cao tầng, chính anh cũng không ít lần bị người khác chơi trò kéo khỏi vị trí này, cũng may có Vương Thành âm thầm hỗ trợ, nếu không sợ là nhà bọn họ bây giờ đã sớm vỡ nợ rồi.

“Được rồi.” Hà Hiểu Nghiên gật đầu trả lời.

Cùng lúc đó, ở nhà dì cả của Hà Hiểu Nghiên, cũng đã biết được chuyện Lâm Nghệ Phân kí được hợp đồng cung ứng vật liệu kiến trúc với Dung Viên, tâm tình vừa sợ hãi vừa khó chịu.

Đặc biệt là thấy Lâm Nghệ Phân khoe khoang trong gia tộc, bà ta lại càng khó chịu.

“Bây giờ em hai kí được hợp đồng, đoán chừng sau này tôi lại khó lăn lộn ở trong công ty rồi.”

Lúc nói chuyện còn vỗ con gái Mã Đình Đình của mình một cái, mặt chỉ hận sắt không thành thép. Đúng là không nên tin tưởng bạn trai của con gái, tốn không ít tiền còn chưa nói, không không lại nói thành có, chuyện này khiến bà ta hơi tức giận.

“Mẹ, vậy sau này có phải chúng ta không thể kiếm chác được gì từ công ty ông ngoại rồi đúng không mẹ?” Mã Đình Đình cũng đi làm trong công ty Lâm Phú, đương nhiên biết chuyện mẹ cô ta làm, dĩ nhiên cô ta cũng là người gián tiếp được lợi.

“Con còn nói. Lần này nếu không phải tin tưởng người bạn trai kia của con, sao chúng ta lại phải thất bại thảm hại như vậy? Cái gì mà con nhà giàu họ Chân, mẹ thấy thậm chí còn không bằng người bạn trai nghèo đó của em họ con, đúng là không dùng được.” Nói đến chỗ này, Lâm Trân Trân lại hận không thể có chỗ trút giận.

“Hừ, cái thằng bạn trai nghèo đó của em họ, sao có thể so với Chân thiếu chứ. Ngày mai con sẽ hẹn em họ ra ngoài, sau đó sỉ nhục bọn họ, coi như trút giận thay cho mẹ.” Mã Đình Dình thấy mẹ nói Chân thiếu thậm chí còn không bằng với một thằng đến từ nông thôn nghèo, trong lòng nhất thời không phục.

Nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ hẹn bọn họ ra ngoài, sau đó tìm cách sỉ nhục bọn họ.

“Đây mới là con gái ngoan của mẹ, nhớ, con mới là giỏi nhất. Có điều nếu thật sự em hai lên làm đổng sự trưởng, cô ta nhất định sẽ kiểm tra nghiêm ngặt, không chừng chúng ta phải rời khỏi công ty của ông ngoại con.” Lâm Trân Trân nghĩ đến đây, trong lòng lại bắt đầu tức giận.

Cô em hai Lâm Nnghệ Phân này, bình thường ở công ty căn bản không tham dự bất kì công việc kinh doanh nào, chỉ treo tên ở công ty mà thôi.

Bình thường làm việc giúp lão gia tử, đều là bà ta Lâm Trân Trân. Bây giờ thì tốt rồi, người làm đổng sự trưởng lại là người em hai rảnh rối này, chuyện này sao bà ta có thể nuốt trôi cơn giận này.

“Chuyện này còn có thể cứu vớt được.” Người đang nói chuyện này chính là Mã Đức Bưu, là người của Mã gia giàu có ở thành Tây, mấy ngày trước đi công tác, hôm nay vừa quay về, đúng lúc này nghe được chuyện cha vợ muốn nhường lại chức đổng sự trưởng cho người vẫn luôn rảnh rối Lâm Nghệ Phân, chuyện này ông ta cũng không phục lắm.

“Hợp đồng cũng sắp kí rồi, chuyện này còn có thể cứu vớt được sao?” Lâm Trân Trân trợn mắt, không hiểu hỏi lại.

“Hợp đồng mới nói miệng xong, nhưng không phải chưa kí sao? Vậy bà nói với lão gia tử, để ông cho phép bà ký hợp đồng, đến lúc ký được thì chức đổng sự trưởng không phải của bà rồi sao?”

“Chuyện này không được. Lão gia tử cũng không ngốc, hợp đồng là em hai bàn được, lúc ký lại đổi thành tôi, ông có thể đồng ý được không?”

“Vậy nếu như ngày ký hợp đồng, em hai của bà đột nhiên mất liên lạc thì sao? Lão gia tử sẽ vì cô ta mà bỏ đơn đặt hàng sao?” Mã Đức Bưu thâm độc nói.

“Đột nhiên mất liên lạc?” Lâm Trân Trân đầu óc mơ hồ, rất nhanh bà ta đã hiểu được ý của Mã Đức Bưu.

“Không phải là ông muốn tìm người…”

Lâm Trân Trân không nói rõ, nhưng ý đã rất rõ ràng, bà ta khiếp sợ đứng lên.

“Như vậy không tốt đâu.”

“Yên tâm, tôi sẽ không để cô ta bị gì đâu, chỉ là hôm kí hợp đồng để cô ta biến mất một ngày, đợi đến khi bà thay cô ta kí được hợp đồng, sẽ để cô ta quay lại.”

“Có điều đợi đến sau khi cô ta quay lại, sợ là ván đã đóng thuyền, cô ta muốn quậy cũng không làm được gì, cùng lắm thì lão gia tử sẽ đưa cho cô ta 10% cổ phần, như vậy cô ta đã được lợi lắm rồi. Có điều chức đổng sự trưởng cũng thuộc về bà.”

Nghe đến đoạn này ánh mắt Lâm Trân Trân đột nhiên sáng lên. Kế hoạch này không tệ, cho cô ta 10% cổ phần, Lâm Trân Trân đương nhiên có thể chấp nhận. Quan trọng nhất là chức chủ tịch không thể cho bà ta được, nếu quả thật để cho bà ta đứng lên chức đổng sự trưởng, những chuyện bà ta từng nhúng tay vào, sợ là sẽ bị bại lộ.

Hơn nữa đợi đến khi bà ta lên chức đổng sự trưởng, muốn sờ đến tiền thì không đơn giản nữa.

“Vẫn là chồng nghĩ chu đáo, vậy ông nhanh chóng đi sắp xếp người đi, có nhiều nhất đinh không được để em hai bị thương.” Lâm Trân Trân cũng không muốn làm Lâm Nghệ Phân bị thương, dù sao cũng là em gái ruột của bà ta, chỉ là muốn biến mất một ngày vì chức đổng sự trưởng mà thôi.

“Yên tâm, tôi cũng không ngốc.” Mã Đức Bưu gật đầu một cái, ông ta làm việc rất có chừng mực.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK