Mục lục
Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với những người có mặt tại hiện trường, chuyện một người nhà quê nghèo khó như Vương Thành có thể tiếp tục gia hạn được phòng VIP khiến bọn họ vô cùng sửng sốt, bọn họ không ngờ một người không tiền không thế, xuất thân nông thôn nghèo hèn như anh lại thật sự có thể tiếp tục gia hạn được phòng VIP.

Mà người sốc nhất ở đây chính là Lâm Diệp, dựa theo thỏa thuận cá cược trước đó, 5% cổ phần ở khu số 1 trong tay anh ta sẽ phải chuyển nhượng cho Vương Thành, đây mới là chuyện khiến anh ta không cam lòng nhất.

“Tiểu bạch kiểm, có chơi có chịu, số cổ phần của khu số 1 trong tay mày phải chuyển nhượng cho tao, nhưng tao không để mày chịu thiệt đâu, tao sẽ dùng ba trăm trăm triệu để mua lại.” Vương Thành đi đến trước mặt Lâm Diệp, thản nhiên nói.

“Ba trăm trăm trăm trăm triệu? Mày đùa tao à, 5% cổ phần của khu số 1 ít nhất cũng phải trị giá hơn 60 tỷ, mày cầm ba trăm triệu mà đòi mua lại, đúng là người si nói mộng.” Lâm Diệp có chút muốn đổi ý, mặc dù làm như vậy là vô liêm sỉ, nhưng dùng ba trắm triệu mà đòi thu mua cổ phần trị giá hơn sáu mươi tỷ trong tay anh ta, bất kể thế nào cũng không cam tâm.

“Tao khuyên mày, tốt nhất đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, huống chi trước đó Liễu Bội Bội cũng ở bên cạnh làm chứng.” Vương Thành quay đầu nhìn về phía Liễu Bội Bội, hi vọng cô ta có thể lên tiếng, đương nhiên nếu như cô ta trung thành giúp Lâm Diệp chống chế thì Vương Thành vẫn còn thủ đoạn khác khiến anh ta phải thừa nhận cá cược.

“Bội Bội, cô nói xem, không phải vừa nãy Lâm Diệp đã đồng ý cá cược với tôi rồi sao!”

Lúc này Liễu Bội Bội có chút khó khăn, mặc dù đúng là cô ta làm chứng, nhưng rõ ràng trong lòng cô ta thiên vị Lâm Diệp, bởi vì cô ta muốn kéo anh ta đầu tư, cho nên không thể vì tên nghèo hèn này mà đắc tội với Lâm Diệp được.

“Hình như tôi đâu có nghe thấy cá cược gì, Vương Thành, có phải anh nhớ lầm rồi không.” Liễu Bội Bội do dự một chút, vẫn quyết định vứt bỏ lương tâm của mình, vì đầu tư, vì tiền mà thiên vị Lâm Diệp.

“Ha ha! Tao đã bảo là không có vụ cá cược nào rồi, mày nghèo quá nên thèm tiền muốn điên rồi sao? Còn muốn chiếm lời từ trên người tao, nằm mơ.” Lâm Diệp thấy tâm Liễu Bội Bội hướng về phía mình, điên cuồng cười ha hả, giống như trở tay đùa nghịch Vương Thành.

“Vương Thành, một thằng nhà quê nghèo rớt mồng tơi như mày mà cũng dám nghĩ đến chuyện xoay người à, mơ cũng đẹp nhỉ! Tao nói cho mày biết, mày mãi mãi chỉ xứng làm một thằng đỗ nghèo khỉ, bị tao giẫm dưới chân mà thôi.”

Lâm Diệp bỗng nhiên điên cuồng dữ tợn, một khi thấy mình trên cơ là bắt đầu điên cuồng đắc ý.

“Ha ha, chớ đắc ý!” Khóe miệng Vương Thành nở nụ cười, đừng tưởng rằng có người giúp mày chống chế là ông đây không trị được mày!

“Tĩnh Nhã, giao tên “trai bao” này cho cô đấy!” Vương Thành nhìn gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Lâm Tĩnh Nhã, nghe Vương Thành chỉ thị, cô ấy trực tiếp đi về phía Lâm Diệp.

“Con ả nông thôn kia, mày định làm gì? Tao nói cho mày biết, tao là con trai nhà họ Lâm, dám đánh tao, ông đây nhất định sẽ không bỏ qua cho mày.” Lâm Diệp định bụng lôi thế lực của gia tộc ra dọa dẫm Lâm Tĩnh Nhã, nhưng người ta còn chẳng thèm để lời nói của anh ta vào trong tai.

Cô ấy đi lên, trực tiếp cho Lâm Diệp một cái tát vang dội.

“Nhớ ra vụ cá cược chưa?” Vương Thành ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.

“Lấy đâu ra cá cược, ông đây…” Lâm Diệp còn chưa dứt lời, Lâm Tĩnh Nhã lại giáng thêm một cái tát khiến khóe miệng anh ta bật máu.

Lần này không chỉ Lâm Diệp sững sờ, ngay cả Liễu Bội Bội cũng kinh sợ, những người khác ở hiện trường nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Lá gan của tên nghèo Vương Thành này lớn quá rồi đó, dám đánh con trai nhà họ Lâm trước mặt mọi người, điều này khiến bọn họ vô cùng choáng váng.

Lâm Tĩnh Nhã thấy Lâm Diệp vẫn chưa nhớ ra, lại dùng sức giáng thêm mấy cái tát thật mạnh, sau năm sáu cái tát, khuôn mặt vốn rất đẹp trai của Lâm Diệp trực tiếp bị đánh thành đầu heo, hai bên mặt sưng đỏ, kiểu tóc mà anh ta luôn để ý cũng bị rối tung lên, vô cùng chật vật.

“Bây giờ đã nhớ ra vụ cá cược chưa?” Vương Thành nở nụ cười nhàn nhạt, đồng thời uy hiếp nói: “Đừng để tao mất kiên nhẫn, tiếp theo không phải chỉ có bạt tai thôi đâu.”

“Nhớ rồi nhớ rồi, tao có chơi có chịu!” Lần này Lâm Diệp xem như hiểu được, thủ đoạn của Vương Thành rất tàn nhẫn, nếu như không đồng ý, chỉ sợ sẽ bị đánh cho tàn phế ,trước tiên đành phải âm thầm nuốt cục tức này xuống, vẫn còn nhiều thời gian tìm cơ hội trả thù, hơn nữa còn phải trả lại gấp mười gấp trăm lần.

“Nhớ lại thì tốt.” Vương Thành mỉm cười, sau đó Lý Hằng ở bên cạnh thuận thế lấy ra một bản hợp đồng đưa cho Vương Thành.

“Ký đi!” Vương Thành trực tiếp mang hợp đồng đến trước mặt Lâm Diệp.

Lâm Diệp trợn to mắt không dám tin, thế mà tên này đã sớm chuẩn bị xong cả hợp đồng mua bán rồi, anh ta hoàn toàn không có cơ hội chống chế kéo dài thời gian, một khi ký vào bản hợp đồng này, 5% cổ phần của khu số 1 trong tay anh ta sẽ thật sự không cánh mà bay.

Liễu Bội Bội ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc, tên nhà quê nghèo nàn này không đơn giản chút nào, thế mà đã chuẩn bị xong cả hợp đồng thu mua từ sớm, chuyện cá cược trước đó với Lâm Diệp rõ ràng đã được lên kế hoạch kỹ càng, thật đáng sợ.

Lâm Diệp ký tên vào hợp đồng xong, dưới chân bỗng nhiên mềm nhũn, đứng không vững, từ khi anh ta xông pha thương trường đến nay chưa từng mua bán lỗ vốn, hôm nay gặp phải tên nghèo Vương Thành, thế mà đánh mất hơn sáu mươi tỷ chỉ trong một đêm, điều này thực sự khiến anh ta vô cùng căm hận Vương Thành.

“Vương Thành, mày cứ chờ đấy, món nợ này, sớm muộn gì ông đây cũng đòi lại.”

Lâm Diệp nói xong, xoay người ung dung đi ra ngoài cửa, vẻ mặt không cam tâm, Liễu Bội Bội cũng do dự một chút rồi đi theo, dưới cái nhìn của cô ta, Lâm Diệp tổn thất chút cổ phần, căn bản không đáng nhắc tới, cho nên cô ta vẫn quyết định lựa chọn đi theo anh ta.

Lâm Diệp và Liễu Bội Bội chật vật rời đi, đám bạn học còn lại lập tức hoảng hồn.

“Sao anh Lâm lại đi rồi, làm sao chúng ta tiếp tục chơi trong phòng vip được nữa? Ai trả tiền bây giờ!”

“Đúng đó, anh ta mời chúng ta tới, không chào hỏi một tiếng đã đi, chuyện này quá vô lý!”

“Không ngờ anh Lâm lại không chơi nổi tên kia, thất khiến người ta quá thất vọng!”

...

Mọi người ở hiện trường đều có chút bối rối, nên đi hay ở lại chơi tiếp đây? Dù sao phòng vip của khu số 1 cũng không phải nơi dễ dàng đặt chân đến, chỉ sợ cả đời cũng chỉ có lần này thôi, bọn họ vẫn muốn ở lâu thêm một chút.

Thấy vậy, Vương Thành mỉm cười một tiếng, đến lượt mình chủ trì rồi.

Nghĩ tới đây, anh trực tiếp bước lên sân khấu, cầm microphone nói.

“Các vị, hôm nay cứ ở đây chơi tiếp, toàn bộ chi phí cứ tính cho Vương Thành tôi!!”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hưng phấn.

“Tôi bảo này, tên nghèo kia có trâu bò quá không vậy?”

“Không biết, có khi nào là đại gia ngầm không! Một đêm của phòng VIP khu số 1 ít nhất phải tới 100 triệu - 150 triệu! Anh ta trả nổi sao?”

“Ngốc à, vừa nãy anh ta còn thu mua cổ phần của Thiên Địa số 1 trong tay anh Lâm đó, thân phận bây giờ đã khác xưa rồi!”

...

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của đám người nhìn về phía Vương Thành hoàn toàn thay đổi, vốn dĩ là cúi đầu nhìn xuống anh, nhưng đáy mắt lại tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.

Chưa dừng lại ở đó, Vương Thành khẽ gật đầu vẫy tay với Lý Hằng, sau đó nhân viên phục vụ mang theo vô số hoa hồng xanh từ ngoài cửa bước vào, tất cả mọi người lại xôn xao một trận, đặc biệt là phái nữ, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng ghen tị.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK