Mục lục
Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh Nam vừa dứt lời, những tên côn đồ giả trang thành nhân viên phục vụ kia bỗng nhiên dồn dập ra tay đánh về phía Vương Thành và Lâm Tĩnh Nhã.

Hà Hiểu Nghiên bị dọa đến nỗi vội vàng trốn ra phía sau Vương Thành, người sau che chở Hà Hiểu Nghiên nhanh chóng lui tới góc tường. Mà Lâm Tĩnh Nhã thì đứng ở phía ngoài cùng, trong tay cầm mấy cây Tam tiết côn, mà đối diện là mười mấy tên côn đồ, trong tay mỗi người cũng cầm một cây côn sắt, khí thế rất là đáng sợ.

“Vương Thành, hôm nay chúng mày chạy không thoát rồi, tất cả cổ phần mà mày nuốt vào ở chỗ này của tao phải nhổ ra hết toàn bộ cho tao. Hơn nữa tao còn muốn phế bỏ mày, xem một thằng nhóc nghèo hèn như mày sau này còn dám đối đầu với tao nữa hay không.” Lâm Diệp nhìn thấy đàn em của anh Nam dồn bọn Vương Thành gới góc tường, trong lòng âm thầm đắc ý, lần này chắc rồi, xem chúng mày còn chạy thế nào thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của tao.

“Công tử bột, mày đừng có đắc ý, đợi lát nữa bố mày sẽ cho mày nhìn xem thử thế nào là lợi hại!” Trong lúc nói, Vương Thành đã dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Mã béo Mã Hạo, gọi ông ta nhanh chóng dẫn người đến đây.

“Còn dám uy hiếp tao, anh Nam, cho nó thêm chút dạy dỗ nữa, phế bọn nó.” Lữa giận trong Lâm Diệp phun trào, thằng nhóc nghèo rách này cũng đến lúc này rồi còn không chịu nhận thua, vậy chỉ có thể dùng thủ đoạn bạo lực làm mày phục thôi.

“Lên, tiếp tục đánh cho tao~” Triệu Nam sờ vệt máu trên đầu, vẻ mặt cũng đầy phẫn nộ. Anh ta lăn lộn ở đây, còn chưa từng bị ai đánh như vậy, hôm nay không lấy lại trong trận này, sau này làm sao còn có thể lăn lộn ở vùng này nữa.

Tức thì mười tên đàn em kia cầm côn bao vây công tới, cũng may võ thuật của Lâm Tĩnh Nhã rất tốt, bên trái dùng Tam tiết côn ngăn cản, bên phải đánh, vậy mà lại mạnh mẽ đánh ngã hai người.

“Con đàn bà này đúng là lợi hại, đánh đến chết cho tao, sau chuyện mỗi người được thưởng mười ngàn.” Triệu Nam cũng không tin là một người phụ nữ có thể đánh thắng đươc mười tên đàn em của anh ta.

Có tiền khích lệ, tám tên côn đồ còn lại càng điên cuồng hơn.

Mấy tên côn đồ này cũng không phải là côn đồ bình thường, mà là côn đồ do Triệu Nam tỉ mỉ chọn lựa, đều là người từng luyện võ, bình thường một người có thể đánh được ba người.

Sau khi tám tên côn đồ còn lại được khích lệ, tiến công càng sắc bén, thế nhưng Lâm Tĩnh Nhã cũng không phải là hạng xoàng xĩnh.

Dười tình huống đang liều mạng chịu bị thương, lại đánh ngã hai người, nhưng mà trên người Lâm Tĩnh Nhã cũng đã bị thương một chút rồi!

“Tốt, thêm chút sức, người phụ nữ kia bị thương rồi!” Lâm Diệp nhìn đầy hưng phấn, cho dù người phụ nữ này lợi hại vượt khỏi sự tưởng tượng của anh ta, nhưng rõ ràng cô ấy đã suy yếu rồi.

Vương Thành hơi nhíu mày, tiếp tục như vậy không phải là cách, trên người Lâm Tĩnh Nhã đã bị thương rồi. Lúc đang suy nghĩ nên giải quyết như thế nào, cửa phòng riêng bị người khác đột nhiên dùng sức đạp ra, bốn tên côn đồ mặc quần áo bình thường mà Mã béo sắp xếp xông vào.

Lâm Diệp tưởng bốn người này cũng là đàn em của anh Nam, lập tức kêu to lên.

“Tốt, bốn người anh em, vất vả rồi, đánh người phụ nữ kia đến chết cho tôi.” Sắc mặt Lâm Diệp nhăn nhó, Lâm Tĩnh Nhã này anh ta đã muốn dạy dỗ từ lâu, trước mắt chính là thời cơ tốt.

Ấy vậy mà bốn người anh em này đi vào cũng không giúp bọn Lâm Diệp, mà là xông thẳng về phía sáu tên côn đồ còn lại.

Nơi đây lập tức đánh nhau, có hơi hỗn loạn, Lâm Tĩnh Nhã ít áp lực đi thì lập tức giải phóng.

Phối hợp với bốn người mặc quần áo bình thường mà Mã béo sắp xếp, cũng phản công lại.

Trong lúc nhất thời Vương Thành bên này trái lại đã chiếm được thế thượng phong, Vương Thành mừng rỡ, may mà đã sắp xếp mấy tay chân mặc quần áo thường đến trước một bước kịp, bằng không thì sẽ không chống đỡ nổi.

“Công tử bột, bố mày cũng có người nha.” Vương Thành cười lớn nói.

Lần này Lâm Diệp có hơi hoảng hồn, ngay cả anh Nam cũng có hơi bất ngờ. Cái tên này vậy mà còn sắp xếp bốn người ở bên ngoài, nhưng mà khách sạn Hảo Vọng Giác này dù sao cũng là sản nghiệp của nhà họ Lâm, muốn người thì có rất nhiều.

Sau khi Lâm Diệp hơi sững sờ một lúc thì rất nhanh đã nhớ đến bảo vệ trong khách sạn, lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách của khách sạn, gọi anh ta mau kêu tất cả bảo vệ trong khách sạn đến trợ giúp. Làm xong tất cả, trong lòng Lâm Diệp lại bình tĩnh trở lại.

“Vương Thành, mày đừng có đắc ý, bố mày đã gọi người tới rồi. Mày phải biết khách sạn Hảo Vọng Giác này là sản nghiệp của nhà họ Lâm chúng tao, chỉ riêng bảo vệ là đã có hơn trăm người, hôm nay mấy người chúng mày một người cũng đừng hòng ra ngoài.” Lâm Diệp nãy tức giận kêu gào.

Lần này anh ta đã sắp xếp anh Nam ở bên ngoài trước, còn có bảo vệ của khách sạn Hảo Vọng Giác, bảo vệ hai lớp, dù cho Lâm Tĩnh Nhã có thể đánh tiếp cũng đừng hòng ra ngoài.

“Haha, công tử bột, mày đúng là giỏi tính toán quá ha! Có điều bố mày cũng biết vậy.” Vương Thành rất là bình tĩnh, nếu bốn người mặc đồ thường đã đến đây, như vậy thì phần lớn người của Mã Hạo hẳn là cũng sắp đến rồi, Vương Thành không vội.

Mà cuộc chiến trong phòng riêng này, rất rõ ràng Lâm Tĩnh Nhã và bốn người tay chân của Mã Hạo chiếm được thế thượng phong, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, lại qua không bao lâu nữa là đã có thể phân thắng bại.

“Mẹ nhà mày, nhìn xem làm sao bố mày trừng trị mày!” Triệu Nam nhìn thấy tình hình không đúng, cũng vuốt vuốt tay áo, cầm lên một chai bia đập về phía Lâm Tĩnh Nhã lần nữa. Nhưng mà Lâm Tĩnh Nhã trở tay quất Tam tiết côn tới, trực tiếp đánh nát chai bia trong tay của anh ta. Không cam lòng, Triệu Nam lại nhào tới tiếp.

Hiện trường nhất thời lâm vào tình trạng giằng co, Lâm Diệp nhìn đến nỗi có hơi nóng nảy.

“Người phụ nữ này cũng quá biết đánh nhau rồi, vậy mà ngay cả anh Nam cũng không phải là đối thủ, lúc nào thì bảo vệ mới tới!”

Trong tay Lâm Diệp vẫn còn có một lá bài tẩy chưa lấy ra, đó chính là đội bảo vệ của khách sạn Hảo Vọng Giác, đội này cũng có khoảng một trăm người, một khi đội này xuất hiện, mấy người Vương Thành trước mắt này tất cả đều sẽ bị đánh gục.

Ngay lúc lòng anh ta nóng như lửa đốt, bên ngoài phòng riêng chuyển đến tiếng bước chân xốc xếch, sau khi Lâm Diệp nghe được thì rất là kích động, rất nhanh đội trưởng đội bảo vệ của khách sạn đã dẫn người xông thẳng vào.

“Cậu Lâm, tôi dẫn theo hai mươi người bảo vệ đến trước, sau đó còn có khoảng tám mươi người bảo vệ đang từ mỗi nơi của khách sạn chạy tới. Nhưng mà có chuyện gì gấp sao?”

“Đội trưởng Lưu, anh cũng tới muộn quá, đánh mấy người này đến chết cho tôi!”

Lâm Diệp đột nhiên rất tự tin, hơn một trăm người, Vương Thành, Lâm Tĩnh Nhã, xem chúng mày còn đấu với bố mày thế nào nữa.

“Vương Thành, hôm nay mày nhất định phải chết, khách sạn này là do nhà họ Lâm chúng tao mở, hơn một trăm bảo vệ, mày có cánh cũng không thể bay được.” Lâm Diệp cười lớn nói.

“Công tử bột, mày chớ có đắc ý, ba mươi chưa phải là tết, ai thua ai thắng còn chưa biết được đâu.” Vương Thành khẽ chau mày, cũng lớn tiếng đáp lại, tuyệt đối không nghĩ tới bảo vệ của khách sạn này lại có hơn một trăm người, cái này cũng không dễ ứng phó đâu!

“Lên, đánh đến chết cho tôi!” Lâm diệp có đội bảo vệ trợ giúp phía sau, dũng khí cũng lớn, trực tiếp gọi hai mươi người bảo vệ tiến tới chào hỏi Vương Thành trước.

Đội trưởng đội bảo vệ kia hiển nhiên cũng không phải là người bình thường, có thể lăn lộn đến chức đội trưởng bảo vệ, vẫn là có chút năng lực. Anh ta vuốt vuốt tay áo, đang chuẩn bị dẫn người đánh Vương Thành, trong phòng bỗng nhiên có một cậu bảo vệ trẻ hoảng loạn chạy vào.

“Cậu Lâm, không xong rồi, việc lớn không ổn rồi.”

“Chuyện lớn gì không ổn, cậu nói rõ cho tôi.” Ánh mắt Lâm Diệp loé lên sự lạnh lẽo, lập tức tát một bạt tai vào mặt cậu bảo vệ tuổi trẻ không biết nặng nhẹ kia cho tỉnh ra.

“Bên ngoài, bên ngoài, bên ngoài có rất nhiều người, đang xông vào rồi.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK