Buổi đấu giá chiều nay chuẩn bị bắt đầu, người có thể tham dự buổi đấu giá này đều là những nhân vật giàu có của thành phố Thanh Thủy, có cả một vài nhân vật nổi tiếng.
Những phú nhị đại có năng lực như Tôn Diệu cũng đến khá nhiều.
Tôn Diệu dẫn Hà Long và những người khác đi lên tầng hai của triển lãm Kim Dương, buổi đấu giá này dành cho hội viên và khách mời, vì vậy ai không có thẻ hội viên hoặc vé mời đều không được tham gia. Tuy nhiên hội viên có thẻ vàng cao quý thì có thể mời bạn bè tham gia chung.
Vương Thành và Hà Hiểu Nghiên khoan thai đến muộn, bị đám Hà Long mỉa mai cười nhạo.
“Chỉ là phận con cháu mà lại để các vị lão gia ở đây phải chờ, còn ra thể thống gì nữa?”
“Hà Long, cậu nói nhảm gì đó!” Hà Hiểu Nghiên rất tức giận, đứa em họ này quá lắm lời.
“Không sao đâu.” Vương Thành thầm nhịn nhục. Anh chợt đổi ý, chờ lát nữa chẳng những phải dạy dỗ bọn họ ở ngay cửa mà lúc đi ra cũng phải cho bọn họ biết tay!
“Tốt lắm, mọi người đã đến đủ cả rồi thì theo tôi vào trong thôi, tôi giữ thẻ hội viên vàng ở đây đấy. Các cậu phải biết là kể từ khi triển lãm Kim Dương được thành lập đến nay thì chỉ có năm mươi tám người có thẻ vàng và tôi là một trong số đó.” Tôn Diệu nói xong thì rút tấm thẻ vàng sáng bóng kia ra, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Hà Long nhanh chóng bước đến nịnh nọt.
“Anh Diệu lúc nào cũng ngầu hết, không giống mấy đứa nông thôn, vừa nhìn là đã biết toàn là mấy đứa quê mùa, một cái thẻ hội viên bình thường thôi có lẽ cũng phải phấn đấu cả đời.”
“A Long, nói mò không chừng lại thành nói thật đó!" Hà Hân Hân cũng cười nhạo.
Tôn Diệu đứng bên cạnh nghe vậy rất sướng tai, thầm đắc ý. Vương Thành à, cả đời này mày sẽ không bao giờ có thể bắt kịp được con số lẻ của tao đâu.
Cho dù Vương Thành có chịu đựng tốt đến đâu thì cũng không thể chịu nổi những lời mỉa mai lặp đi lặp lại của bọn họ, anh lập tức đứng dậy đáp lại.
“Còn chưa biết tấm thẻ vàng này là thật hay giả mà đã dám đem ra khoe khoang rồi, dù sao thì anh cũng có tiền án mua tranh giả mà.”
Câu này lại chọc giận Tôn Diệu.
“Đồ nghèo nàn, ai khoe khoang hả, thẻ vàng của bố mày là thật. Với xuất thân của tao mà còn phải khoe khoang à, đúng là nực cười.”
“Đợi đấy đi, tôi sẽ cho mấy người xem đặc quyền của thẻ hội viên vàng là như thế nào.” Để vả mặt Vương Thành ngay tại trận, Tôn Diệu cầm thẻ vàng đi đến lối vào của buổi đấu giá.
“Chúng ta cũng đi xem thử đi, lỡ như là giả thì sao?” Vương Thành khẽ cười một tiếng.
Hà Long, Hà Hân Hân và Hà Thi Nhã cũng đi theo nhưng họ không tin tấm thẻ vàng kia là giả.
Có hai bảo vệ và một nhân viên công tác kiểm tra danh tính đang tiếp đón người mua.
Tôn Diệu cầm thẻ vàng đi qua đó rất ngầu lòi, còn thoáng đá ánh mắt khiêu khích với Vương Thành, thầm khinh thường anh một phen.
“Đây là thẻ vàng của tôi, kiểm tra danh tính đi, tôi muốn dẫn mấy người bạn này vào cùng.”
Tôn Diệu đưa thẻ vàng cho một cô gái trẻ kiểm tra danh tính ở lối vào, điệu bộ có phần tự đắc, đám Hà Long càng ngưỡng mộ hắn ta hơn. Người thành công chính là đây này, còn Vương Thành chỉ là một tên nghèo nàn đến từ nông thôn, cả đời này đều là kiến bò trên đất mà thôi.
Vương Thành thì rất bình tĩnh, nếu hôm nay tấm thẻ vàng này có thể dùng được thì anh sẽ quay lại phá hủy buổi triển lãm Kim Dương này.
“Xin lỗi ngài, thẻ vàng này là giả, không thể vào được." Cô gái trẻ kia kiểm tra danh tính xong thì lịch sự trả lại thẻ vàng cho Tôn Diệu.
Vừa mới dứt câu, mọi người đều ngu người, trong lòng hoàn toàn khiếp sợ.
“Sao, sao mà là giả được chứ? Tôi đã tới đây mấy lần rồi, cô kiểm tra lại đi.” Tôn Diệu vừa kinh hãi vừa lo lắng, nếu kết quả thật sự là giả thì chẳng phải những lời nói ra khi nãy sẽ tát thẳng vào mặt hắn ta ư.
Ba người Hà Long, Hà Hân Hân và Hà Thi Nhã cũng rất sốc khi nghe tin thẻ của Tôn Diệu là giả, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ.
“Đừng nói thẻ vàng của anh Diệu là giả thật nha?”
“Không thể nào, anh Diệu là người có tài sản chục triệu nên đâu cần phải lừa chúng ta làm gì chứ.”
“Vậy chắc là cô gái kia kiểm tra danh tính bị sai rồi…”
Ba người bọn họ tin chắc rằng tấm thẻ vàng của Tôn Diệu là thật, dù sao thì giá trị tài sản cả chục triệu của người ta vẫn còn ngay đấy, không cần phải lấy một tấm thẻ vàng ra để lừa bọn họ.
Tuy nhiên hiện thực lại vô tình vả thẳng mặt bọn họ.
“Xin lỗi ngài, tấm thẻ vàng này thật sự là giả, ngài không thể vào được.” Lời nói của cô gái khiến Tôn Diệu hoàn toàn mông lung, vài giây sau lập tức điên lên.
“Con mẹ nó, bố mày đã đến đây mấy lần rồi mà cô dám nói thẻ vàng của tôi là giả à? Gọi quản lý của các cô ra đây cho tôi."
Bây giờ Tôn Diệu thật sự rất tức giận, cũng không cam lòng. Tên nhóc Vương Thành kia vẫn đang đứng sau lưng nhìn hắn kia kìa, nếu như tấm thẻ này thật sự bị xác nhận là giả thì mặt hắn sẽ bị vả bôm bốp, hắn không thể chịu được chuyện này.
Hơn nữa Hà Hiểu Nghiên cũng đang đứng bên cạnh nhìn mình, nếu để cô biết hắn ta giở trò dối trá làm màu hết lần này đến lần khác thì e là hảo cảm của cô dành cho mình sẽ giảm không phanh.
Mà ba người Hà Long, Hà Hân Hân và Hà Thi Nhã cũng đi tới mắng chửi cô gái trẻ kia.
“Cô có biết nghiệm chứng không vậy? Mở to mắt chó của cô ra mà xem, đây chính là thẻ vàng đó, là hội viên cao quý đó, chắc cô chưa từng thấy thẻ vàng bao giờ đâu nhỉ? Tranh thủ gọi quản lý của các rô ra mau đi.”
Lúc bọn họ đang mắng nhiếc cô gái kia, Lưu Đạt - người phụ trách buổi đấu giá lạnh lùng bước ra.
“Ai đang gây rối ở ngoài này vậy? Bảo vệ đâu!” Lưu Đạt hét lên.
Chẳng mấy chốc đã có tám bảo vệ đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào vây quanh bốn người Tôn Diệu, Hà Hân Hân, Hà Long và Hà Thi Nhã.
Nhìn thấy mình bị bao vây, bọn họ lập tức nghiêm chỉnh lại.
"Ông là quản lý đúng không? Mau kiểm tra tấm thẻ vàng này của tôi xem, tôi đã dùng tấm thẻ vàng này mấy lần rồi, không thể nào là giả được." Tôn Diệu kìm nén cơn giận trong lòng, đưa thẻ vàng cho Lưu Đạt, không cam tâm muốn Lưu Đạt xác nhận lại lần nữa.
Lưu Đạt liếc nhìn Tôn Diệu, sau khi cầm thẻ vàng nhìn lướt qua vài lần thì trả lại cho hắn.
"Thẻ vàng này là giả, không cần kiểm tra lại nữa, nếu cậu lại gây rối ở đây nữa thì tôi sẽ báo bảo vệ đuổi cậu ra ngoài đấy."
Câu nói của Lưu Đạt giống như một viên đạn nhắm thẳng vào ngực Tôn Diệu và đám Hà Long.
“Làm sao… Làm sao thẻ vàng này lại là giả được chứ!” Bây giờ Tôn Diệu hoàn toàn sững sờ, trong lòng cũng run lên nhưng cảm giác nhục nhã khi bị người khác vạch trần còn nhiều hơn.
Còn Hà Long, Hà Hân Hân và Hà Thi Nhã sau khi nghe thấy quản lý nói thẻ vàng này là giả cũng không thể nói đỡ cho Tôn Diệu được nữa, thậm chí bọn họ cũng bắt đầu tự hỏi liệu có phải Tôn Diệu này đã cầm tấm thẻ đến làm màu trước mặt bọn họ hay không.
“Xong luôn, ngay cả cửa cũng không vào được chứ đừng nói chi là vào trong xem.” Hà Long có chút mất hứng, bây giờ cậu ta không hề nể nang Tôn Diệu nữa, Tôn Diệu làm cậu ta mất hết mặt mũi trước mặt tên nghèo kia.
Mặc dù Hà Hân Hân và Hà Thi Nhã không nói ra nhưng bọn họ cũng hơi thất vọng về Tôn Diệu.
Thấy vậy, trong lòng Vương Thành thoáng sảng khoái, anh chợt xát thêm muối vào vết thương của bọn họ.
"Tôi đã nói tấm thẻ vàng này là giả rồi mà. Thiệt tình luôn đó, nếu không có thân phận địa vị gì thì đừng đến đây làm màu chứ, làm như thể anh ghê gớm lắm á, anh định lừa ai vậy?”
Những câu này như xát muối vào vết thương của Tôn Diệu khiến hắn muốn phát điên nhưng lại không phát điên lên được.
Đám Hà Long bị Vương Thành nói thế cũng không thể nào đáp lại được, sự thật là bọn họ muốn ra vẻ trước mặt Vương Thành nhưng bây giờ lại bị Vương Thành vả mặt.
“Một tên nghèo hèn như mày thì đắc ý cái gì? Bố mày không vào được thì chẳng lẽ mày vào được à? Tao nói cho mày biết, bố mày đã không vào được thì mày có phấn đấu cả đời đừng hòng vào đó, còn dám so với bố mày à.” Tôn Diệu giận dữ hét lên, chỉ là một đứa nghèo đến từ nông thôn mà cũng muốn trèo lên đầu hắn à, nằm mơ đi, cả đời này cũng đừng nghĩ tới điều đó.
“Điều đó cũng chưa chắc, nói không chừng bọn họ sẽ chừa cho tôi chút thể diện, cho tôi vào thì sao?” Vương Thành cười đáp lại.
“Cho mày chút mặt mũi, mày nghĩ mày là ai thế? Tưởng mày là lão Thiên Vương à mà đi đến đâu người ta cũng nể mặt mày?” Tôn Diệu gần như là hét lên, trong lòng thầm nghĩ tên nghèo nàn này ảo tưởng quá, không ngờ còn đòi người của buổi đấu giá nể mặt mình, đúng là nực cười!
“Nếu anh ta nể mặt tôi thì sao?” Vương Thành thản nhiên dẫn dụ.
“Nếu mày vào được thì bố mày quỳ xuống gọi mày là cha.” Tôn Diệu nói chuyện không biết lựa lời, hơn nữa hắn cũng tin chắc tên nghèo nàn này không thể vào được, khoan hãy bàn đến tài sản mười triệu, có lẽ cả người Vương Thành còn chưa đáng giá được mười triệu.
“Vậy nếu mày không vào được thì sao?” Tôn Diệu không ngốc, hắn hỏi ngược lại.
“Nếu tôi không vào được thì tôi cũng sẽ quỳ xuống gọi anh bằng cha, anh thấy vậy được không?” Vương Thành nói chuyện rất bình tĩnh.
“Được, vậy bố mày chờ đến lúc mày quỳ xuống gọi tao bằng cha.”Tôn Diệu nở nụ cười tự tin, trong suy nghĩ của hắn ta thì tên nghèo nàn này không thể nào vào đó được.
Danh Sách Chương: