Nhà họ Lâm là một trong năm thủ lĩnh lớn nhất của giới thương nghiệp phía Nam thành phố, lời nói có quyền lực vô cùng lớn, hơn nữa còn có rất nhiều đặc quyền.
Đối mặt với sự khiêu khích của Lâm Diệp, người đầu tiên ra mặt là ba ba Hà Dương của Hà Hiểu Nghiên. Ông thấy tình hình trước mắt, lập tức hiểu cơ hội thể hiện trước mặt Vương Thành của ông tới rồi.
“Cậu Lâm Diệp, câu lạc bộ tư nhân Gia Dụ không có thông báo yêu cầu nhất định phải mặc chính trang, cậu quản người ta mặc trang phục gì để làm gì?”
Hà Hiểu Nghiên cũng không vừa mắt, đứng ra nói đỡ Vương Thành vài lời.
“Nếu không có yêu cầu phải mặc trang phục thế nào, anh quản người ta nhiều làm gì? Đáng ghét thật đấy.”
Hà Hiểu Nghiên nói đều lôi Vương Thành vào, nhưng khóe miệng của Lâm Diệp nhếch lên lạnh lùng, không tuân theo cũng chẳng buông tha.
“Đúng vậy, vào câu lạc bộ tư nhân Gia Dụ không yêu cầu về trang phục, nhưng hội liên minh thương nghiệp phía Nam thành phố lại có yêu cầu trang phục đấy.”
Mấy người Hà Dương đưa mắt nhìn nhau, đặc biệt là Hà Hiểu Nghiên nghẹn cứng không nói được gì. Các cô không phải thành viên của liên minh thương nghiệp, cũng không hiểu quy tắc của bọn họ lắm.
Tuy nhiên lúc này, Liễu Bội Bội và cha mẹ của cô ta đi tới. Liễu Quốc Chấn nghe thấy thế, ông nhăn mày lại, bước nhanh lên phía trước rồi nói.
“Sao tôi lại không nhớ quy tắc của liên minh thương nghiệp phía Nam thành phố có điều này nhỉ? Cậu Lâm Diệp nói bừa rồi.”
Liễu Quốc Chấn xuất hiện cũng nói giúp Vương Thành, khiến Lâm Diệp cảm thấy ngỡ ngàng ngoài ý muốn, đồng thời bị Liễu Quốc Chấn vạch trần lời nói dối nên thẹn quá hóa giận.
“Một người sắp đỏng cửa phá sản như ông làm gì có tư cách nói chuyện ở đây? Cha tôi và bốn vị thủ lĩnh đã quyết định sẽ tước tư cách thành viên liên minh thương nghiệp của ông rồi.”
“Thật ngại quá, khiến cậu thất vọng rồi. Tập đoàn Liễu thị vừa nhận được 500 triệu tiền đầu tư từ tập đoàn Đỉnh Hòa. Hiện giờ có lời có lãi. Cậu muốn khai trừ tư cách liên minh thương nghiệp của tôi còn phải trải qua phiếu bầu của tất cả thành viên liên minh thương nghiệp, không phải một mình nhà họ Lâm nhà cậu quyết định.” Liễu Quốc Chấn không hề nói sai.
Nghe đến đây, một vài thành viên trong liên minh thương nghiệp đều ngập tràn ánh mắt ngưỡng mộ.
Có thể được tập đoàn Đỉnh Hòa đầu tư, không chỉ bù đắp cho tài chính mà quan trọng được tập đoàn Đỉnh Hòa phái chuyên gia trợ giúp, thăng cấp mô hình xí nghiệp. Nhân tài chuyên nghiệp giúp đỡ mới là điều quý giá nhất.
Chỉ trong giây lát, không khí xung quanh toàn bộ thành viên của thương hội trở nên sôi nổi, ai nấy đều cực kỳ ngưỡng mộ.
“Chậc chậc, Liễu Quốc Chấn này đúng là lớ ngớ vớ phải huy chương rồi.”
“Sao tổng giám đốc Trần lại coi trọng cái tên Liễu Quốc Chấn phế phẩm này chứ? Thật là biết cách khiến người ta không ngờ được.”
“Được tổng giám đốc Trần trợ giúp đầu tư, e rằng Liễu Quốc Chấn sắp đảo ngược phía nam thành phố rồi!”
…
Lâm Diệp nghe thế không khỏi tức giận, nhưng không biết làm sao để phản bác. Cha anh ta – Lâm Chấn Hoa vỗ nhẹ bờ vai, sau đó đi tới đứng bên cạnh anh ta.
“Liễu Quốc Chấn, nơi đây đến lượt một thành viên liên minh nhỏ bé như ông nói chuyện à? Trang phục của cậu thanh niên này hôm nay quá tùy tiện, tôi phải cấm cậu ta tham gia liên minh thương nghiệp, tránh làm nhục hình tượng của chúng ta.”
Lâm Chấn Hoa không tỏ ra giận dữ mà uy nghiêm, ngữ khí không để người khác có thể phản bác.
“Lâm Chấn Hoa, ông đang dùng việc công báo thù riêng.” Liễu Quốc Chấn biết Vương Thành có ân oán với Lâm Diệp. Lâm Diệp vốn không muốn Vương Thành vào trong chính là muốn làm nhục anh, căn bản không phải vì chuyện quần áo.
“Dùng việc công báo thù riêng thì sao? Nhà họ Lâm chúng tôi là một trong năm thủ lĩnh lớn nhất của liên minh thương nghiệp, có quyền cấm một tên không phải thành viên liên minh tham gia hội.” Lâm Chấn Hoa cuối cùng cũng vứt bỏ lớp ngụy trang, nói hết mục đích thật sự của ông ta ra. Khí thế hùng hổ dọa người hoàn toàn không để Liễu Quốc Chấn mặt mũi.
“Ông…” Liễu Quốc Chấn bị chọc tức đến mức không thốt được thành lời.
Mấy người khác trong hội có thương xót cũng không giúp được gì. Đây quả thật là quyền của năm vị thủ lĩnh, không phải thành viên thì không thể tham gia hội liên minh của bọn họ.
“Không vào thì không vào, Vương Thành, chúng ta đi!” Hà Hiểu Nghiên mặt trắng bệch, kéo tay Vương Thành muốn rời đi nhưng bị anh giữ lại.
“Không phải vội.” Khóe miệng Vương Thành nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt, sau đó rút trong lồng ngực ra một tấm thẻ kim cương, bình tĩnh nói.
“Ngại quá, tôi có thẻ kim cương của liên minh thương nghiệp phía Nam thành phố của các ông, được hưởng đãi ngộ đặc biệt, không biết bây giờ tôi có thể vào chưa?”
Thẻ kim cương vừa đưa ra lập tức làm kinh hãi tất cả mọi người có mặt ở đấy. Phải biết rằng, chỉ có năm thủ lĩnh của liên minh thương nghiệp mới có thẻ kim cương này. Vậy mà tên này lại có?
Hà Dương, Liễu Quốc Chấn, thậm chí đám người Lâm Nghệ Phân đều bị Vương Thành làm cho giật mình sửng sốt.
Cả hội trường bao trùm bởi sự tĩnh lặng. Vốn tưởng Lâm Chấn Hoa nắm chắc phần thắng, không ngờ lại bị một người trẻ tuổi chơi một vố xanh mét mặt mày.
Còn tên tiểu bạch kiểm Lâm Diệp kia không cam lòng, anh ta lập tức hét lớn lên.
“Vương Thành, thẻ kim cương này của mày từ đâu ra? Tao nghi mày làm giả nó.”
Dứt lời, xung quanh rộ lên tiếng thì thầm nghi ngờ của mọi người. Chung quy lại thẻ kim cương này có liên quan đến lợi ích của bọn họ.
“Thật hay giả thì anh tới đây mà kiểm chứng!” Vương Thành lạnh nhạt nói.
Chính Mã Hạo - Mã béo đưa cho anh thẻ kim cương này. Ông ta cũng là một trong năm thủ lĩnh liên minh thương nghiệp, đương nhiên sẽ không đưa thẻ giả. Có điều Vương Thành không ngờ tới lại dùng tới ở chỗ này!
“Được, tao tới kiểm tra. Nếu là giả thì phải tống cổ mày ra ngoài!” Lâm Diệp nổi giận đùng đùng lao tới, giật thẻ kim cương trong tay Vương Thành.
Nhưng anh ta ngó trái ngó phải đều giống thẻ kim cương thật y đúc, không khỏi khiếp sợ.
“Chẳng lẽ tên này thật sự có thẻ kim cương? Không được, mình phải đưa cha xem thử.” Lâm Diệp nghĩ trong lòng, cầm thẻ kim cương qua cho Lâm Chấn Hoa.
Người sau kiểm tra thẻ kim cương từng li từng tí. Đúng là thẻ thật. Chuyện này làm ông ta không khỏi nhíu mày.
Ai cho anh ta thẻ kim cương?
Lâm Chấn Hoa không khỏi dè chừng. Thực hư sao chưa rõ, ông ta cảm thấy cứ thả cho Vương Thành đi vào. Dù sao lát nữa ở bên trong có nhiều cơ hội đối phó anh, dám ăn cổ phần tài sản của nhà họ Lâm bọn họ, đúng là tìm đường chết.
“Xem như cậu gặp may!” Lâm Chấn Hoa hơi nhục nhã ném thẻ kim cương tới trước mặt Vương Thành, xem như trả lại cho anh, trước khi đi không khỏi nhắc nhở một cậu.
“Tuy nhiên cậu đừng tưởng đi vào trong là có thể gây dựng quan hệ với những phú thương này. Tôi sẽ cho cậu biết nhà họ Lâm chúng tôi lợi hại thế nào, đến lúc đó kẻo hối hận không kịp.”
“Chúng ta đi!” Lâm Chấn Hoa dẫn người của nhà họ Lâm đi vào câu lạc bộ tư nhân Gia Dụ.
“Vương Thành, chúng ta cũng vào thôi.” Hà Hiểu Nghiên nhặt tấm thẻ kim cương lên, vui mừng nói. Cô không ngờ Vương Thành lại có thẻ kim cương của liên minh thương nghiệp phía Nam thành phố. Thực sự nằm ngoài dự kiến của cô.
“Ừ, vào thôi!” Vương Thành gật đầu, tuy nhiên anh nhớ rõ nhục nhã mà nhà họ Lâm dành tặng anh. Đợi lát nữa xem xem ai mới là người phải hối hận.
Danh Sách Chương: