Mục lục
Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Hiểu Nghiên nhìn thấy ba người đàn ông chặn ở cửa thang máy đột nhiên hung thần ác sát bổ nhào về phía Vương Thành, bị dọa đến mặt mày biến sắc, kêu to nhắc nhở.

“Vương Thành, cẩn thận.”

Vương Thành thì không sợ, hơn nữa cũng âm thầm thấy may mắn vì đã theo Lâm Tĩnh Nhã học được Hồng quyền, bằng không hôm nay thật đúng là không dễ đối phó.

Một quyền vung ra như mãnh hổ rời núi, người đàn ông cách anh gần nhất, tới trước mặt liền đánh tới, người sau không nghĩ tới tên nghèo Vương Thành này thế mà lại ra tay trước, chờ đến khi nhìn thấy anh ra quyền, nắm đấm như túi cát lớn kia đã đấm vào trên mặt của anh ta rồi.

Một âm thanh “bốp” vang lên, quả đấm trực tiếp đấm vào trên mặt của anh ta, sức mạnh to lớn trực tiếp đánh ngã anh ta, sống mũi cũng bị đấm chảy máu.

Lúc này hai người khác cũng không rảnh chú ý đến anh ta, lúc này đã đọ sức với Vương Thành.

Trái một quyền phải một quyền, Vương Thành ra tay chống đỡ, một người đấu với hai người mà không hề bị lép vế một chút nào.

Những con cháu nhà quyền quý, đánh nhau không hề có chiêu thức, đơn thuần là đánh lung tung một trận, sau khi Vương Thành nhìn ra được sơ hở, trực tiếp đá một cước trúng phần bụng của một người, đá bay anh ta ra ngoài thật xa, sau khi ngã trên mặt đất, ôm bụng với vẻ thống khổ.

Còn lại một người cuối cùng, sau khi Vương Thành so chiêu mấy hiệp với anh ta, trực tiếp dùng chiêu đại bàng vồ mồi, đổi nắm đấm thành chưởng đánh anh ta bay ra ngoài thật xa.

Chưa tới mười phút ngắn ngủi, Vương Thành đã đánh cho bọn họ tơi bời tan tác, chỉ còn lại một người bạn nữ cuối cùng đứng ở cửa thang máy run lẩy bẩy.

Mà Bạch Nam cùng với mấy người bạn của anh ta đều bị sức mạnh của Vương Thành làm cho khiếp sợ.

“Cái này, thằng nghèo này, ra từ Thiếu Lâm Tự hay sao? Thế mà lại biết võ công??” Trong lòng Bạch Nam rất là chấn động, ba đánh một thế mà lại còn không đánh lại anh, điều này thực sự rất khiến anh ta bất ngờ.

“Còn tới không?” Vương Thành thản nhiên nói, trong giọng nói lộ ra một luồng lạnh lẽo.

Ba người quần áo lụa là kia hoàn toàn bị dọa sợ đến nỗi lui về phía sau một bước, lúc nhìn về phía Vương Thành, trong mắt rõ ràng có thêm một chút kiêng kỵ.

“Đi thôi Hiểu Nghiên, bây giờ chúng ta có thể đi thang máy rồi.” Vương Thành mỉm cười nói.

“Được, được.” Hà Hiểu Nghiên sững sờ gật đầu một cái, cô không nghĩ tới Vương Thành thế mà lại còn biết võ công, còn lợi hại như vậy, sau khi trải qua sự khiếp sợ ngắn ngủi, trong lòng cô rất là vui vẻ.

Đi theo Vương Thành vào thang máy, chờ sau khi cửa thang máy đóng lại, Hà Hiểu Nghiên mới có chút sùng bái mà nói: “Vương Thành, không nghĩ tới anh lại còn biết võ công, ban nãy anh thật sự rất đẹp trai.”

“Anh theo em gái họ học.” Được Hà Hiểu Nghiên sùng bái, trong lòng Vương Thành vẫn rất hưởng thụ, cũng âm thầm cảm thấy may mắn khi đã theo Lâm Tĩnh Nhã học võ công, bằng không thì hôm nay sợ là khó mà có thể kết thúc.

Mà sau khi bọn người Bạch Nam bị Vương Thành dạy dỗ một trận thì rất là không phục!

“Thằng nghèo này, còn rất biết đánh nhau!”

“Cậu Bạch, bây giờ chúng ta làm sao đây? Cứ như vậy mà đi theo anh ta?” Một người bạn trong đó che cái lỗ mũi bị chảy máu, không cam lòng nói, trước mặt mọi người bị anh đánh cho một trận, không lấy lại danh dự, thể diện của anh ta cũng mất hết rồi.

“Đúng vậy đó, cậu Bạch, tên này cũng quá ức hiếp người khác rồi!” Một người bạn khác ôm bụng nói.

“Ha, Trước tiên để anh ta đắc ý một hồi đi! Đợi lát nữa tôi sẽ để cho anh ta biết sự lợi hại của tôi!” Bạch Nam ôm bụng, trong mắt tràn đầy sự không phục, nghĩ tới anh ta đường đường là cậu chủ của nhà họ Bạch, thế mà lại bị một tên nghèo đánh cho một trận, nói ra thì thể diện của anh ta biết để ở đâu, cho nên danh dự này nhất định phải lấy lại.

Rất nhanh thang máy đã dừng ở lầu tám, Vương Thành và Hà Hiểu Nghiên lần lượt đi ra từ trong thang máy, vừa mới đi ra được mấy bước, liền nhìn thấy mấy người bảo vệ canh giữ đường đi.

“Tham gia tụ họp thanh niên xin lấy thư mời ra.” Một người bảo vệ trong đó đưa tay ngăn cản bọn họ, đồng thời nói.

“Đây là thư mời của chúng tôi.” Hà Hiểu Nghiên theo bản năng lấy ra hai tấm thư mời từ bên trong túi xách, đưa tới trước mặt của bảo vệ.

Hai tấm thư mời là do Hà Dương lấy được, chính là muốn cho hai người Vương Thành và Hà Hiểu Nghiên cùng đi để mở mang kiến thức về xã hội thượng lưu của thành phố Thanh Thủy.

Sau khi mấy người bảo vệ kia kiểm tra hai tấm thư mời, rất nhanh đã để cho bọn họ đi vào.

“Quẹo trái đi thẳng là tới đại sảnh của buổi tụ họp.”

Theo sự nhắc nhở của bảo vệ, Hà Hiểu Nghiên kéo cánh tay của Vương Thành, hai người nhanh chóng đi tới đại sảnh buổi tụ họp.

Lúc này đã có không ít người tới nơi này, nam nữ đều có, số lượng không dưới một trăm người, đều là người trẻ tuổi từ trên hai mươi đến dưới ba mươi lăm tuổi, không thiếu một số cậu ấm cô chiêu của nhà hào môn top đầu trong thành phố Thanh Thuỷ, đương nhiên còn có thanh niên tuấn kiệt ở các tỉnh lân cận.

Mà cả đại sảnh cũng vô cùng rộng lớn, khoảng chừng năm sáu trăm mét vuông, bài trí bên trong cũng rất là xa hoa, còn có các buổi hòa nhạc trực tiếp cỡ nhỏ, có không ít người đầy hứng thú ở đó nghe. Đương nhiên không thể thiếu đủ các loại thức ăn ngon tự chọn và rượu hảo hạng.

Sự xuất hiện của Hà Hiểu Nghiên và Vương Thành, đương nhiên cũng dẫn tới sự chú ý của không ít người, nhưng mà lý do thu hút ánh mắt của bọn họ lại một trời một vực.

Bọn họ nhìn Hà Hiểu Nghiên là bởi vì mỹ mạo cô nghiêng nước nghiêng thành, dường như cô vừa xuất hiện, toàn bộ những cô gái đẹp trong đại sảnh đều phải trở nên lu mờ.

Mà bọn họ nhìn Vương Thành, thì là bởi vì anh ăn mặc rất tùy ý, tùy ý thì cũng thôi đi, quan trọng hơn chính là anh mặc quần áo giá rẻ, cảm giác đây chính là một tên nghèo.

Mà hai người không xứng đôi như vậy, lại khoác tay nhau vô cùng thân mật cùng xuất hiện, khiến người khác có cảm giác đây chính là một đoá hoa lài cắm bãi phân trâu.

“Vương Thành, rất nhiều người nhìn chúng ta.” Hà Hiểu Nghiên có chút xấu hổ, kéo Vương thành nhanh chóng đi đến một nơi ít người để tránh đi.

Vương Thành cười một tiếng, cũng không thèm để ý đến, anh hoàn toàn không có một chút cảm giác hứng thú nào đối với cái gọi là thanh niên tuấn kiệt, dẫu sao anh cũng có tiền có thế, anh tới đây chỉ đơn thuần là đi cùng Hà Hiểu Nghiên, thuận tiện đến xem xét sản nghiệp của nhà mình một chút! Cho nên cũng không mấy để ý đến cách ăn mặc.

“Vương Thành, Hiểu Nghiên, hai người đã tới rồi.” Một âm thanh lanh lảnh làm Hà Hiểu Nghiên và Vương Thành bừng tỉnh, hai người cùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Liễu Bội Bội mặc một bộ váy dài màu tím lộ vai, bưng một ly rượu đỏ, cười dịu dàng nhìn bọn họ.

“Bội Bội, cậu cũng tới rồi.” Hà Hiểu Nghiên trông thấy Liễu Bội Bội thì rất là vui vẻ.

Vương Thành thì không bất ngờ khi nhìn thấy Liễu Bội Bội, dẫu sao nhà cô ta ở phía Nam thành phố cũng coi như là nhà giàu có loại hai loại ba, anh chỉ hơi gật đầu với cô ta xem như là chào hỏi.

“Vương Thành, nghe nói anh đã quay “Cuộc sống hoang dã” quý hai, còn chưa phát sóng mà độ hot đã lên vị trí đầu, lần sau có lẽ sẽ giữ vững hạng nhất về tỷ lệ người xem, chúc mừng anh!!”

Tuy Vương Thành là một tên nghèo đến từ nông thôn, nhưng bây giờ cô ta sẽ không xem thường anh giống như trước đây nữa, mà là coi anh là bạn bè chân chính để mà đối xử.

“Cảm ơn, hôm nay cô cũng rất đẹp.” Vương Thành cười trả lời, nếu như cô ta đã coi mình là bạn bè, vậy Vương Thành đương nhiên cũng sẽ coi cô ta là bạn bè.

“Trông cậu xinh đẹp lắm ấy.” Hà Hiểu Nghiên là người vui vẻ nhất.

Ba người vừa nói vừa cười tán gẫu, người trẻ tuổi trong đại sảnh tụ họp cũng càng ngày càng nhiều, bọn họ hoặc là tụm năm tụm ba, hoặc là trai gái bắt chuyện với nhau, người trẻ tuổi quý tộc hào môn dễ dàng kiếm nửa kia môn đăng hộ đối để qua lại trong loại trường hợp này nhất.

“Bội Bội, sao em lại ở đây? Có bạn bè sao không giới thiệu một chút chứ.” Người đột nhiên xen vào bắt chuyện chính là một người đàn ông anh tuấn thân hình vạm vỡ, dường như anh ta quen biết Liễu Bội Bội, hơn nữa còn rất thân quen.

Nhưng mà Liễu Bội Bội lại rất không quan tâm tới anh ta, thậm chí là có chút chán ghét.

“Triệu Cao, anh đến đây làm gì?”

Người đàn ông anh tuấn thân hình vạm vỡ này tên là Triệu Cao, là bạn trai cũ của Liễu Bội Bội, chính là người đàn ông nhìn thấy nhà Liễu Bội Bội sắp phá sản, lập tức nói chia tay với cô ta. Bây giờ tới chào hỏi với Liễu Bội Bội, rất rõ ràng là có dụng ý khác, ánh mắt anh ta nhìn Hà Hiểu Nghiên từ trên xuống dưới, ý tứ đã rất rõ ràng rồi.

“Em có bạn ở đây, cũng không giới thiệu cho anh!” Triệu Cao rất là vô liêm sĩ, thậm chí còn coi thường sự tồn tại của Vương Thành, bắt chuyện với Hà Hiểu Nghiên: “Xin chào, anh tên là Triệu Cao, cậu chủ nhà họ Triệu phía Tây thành phố, có thể làm quen với em không?”

Hà Hiểu Nghiên không hề để ý đến anh ta chút nào, loại đàn ông cặn bã này, cút đi càng xa càng tốt.

Nhưng dường như da mặt tên Triệu Cao này rất dày, đụng phải cây đinh lạnh còn không chịu từ bỏ, thậm chí còn muốn vươn tay ra nắm lấy tay của Hà Hiểu Nghiên. Vương Thành nhìn tới đây, không nhịn được mà nhíu mày một cái, xem ra không cho anh ta chút dạy dỗ thì anh ta sẽ không chịu đi.

Anh lập tức vương tay nắm lấy bàn tay của Triệu Cao, hơi dùng lực một chút nói.

“Xin chào, tôi tên là Vương Thành, là bạn trai của Hà Hiểu Nghiên.”

Trong lúc nói, sức lực trên tay Vương Thành đột nhiên gia tăng, khiến cho Triệu Cao đau đến sắc mặt trắng bệch, gương mặt vặn vẹo.

Triệu Cao không muốn mất thể diện ở trước mặt hai người phụ nữ xinh đẹp, lập tức gia tăng sức lực bắt tay, nhưng mà bất kể anh ta có dùng sức thế nào, Vương Thành đều có thể gắt gao áp chế anh ta, khiến cho tay của anh ta càng ngày càng đau.

Cuối cùng anh ta không chịu nổi đau đớn mà phải nhận thua.

“Đau đau đau, mau buông tay.” Triệu Cao đau đến mức kêu lên xin tha.

Liễu Bội Bội và Hà Hiểu Nghiên nhìn tới đây, lại cười rất vui vẻ, loại cặn bã này nên cho anh ta chút bài học.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK