Mục lục
Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối sau khi ăn cơm ở nhà hàng vòng cung xong, Liễu Bội Bội lại dẫn hai người đi karaoke ca hát, chúc mừng Vương Thành trở thành mười thanh niên tiêu biểu, ba người đều chơi đùa coi như thỏa thích.

Lúc thời gian đã khuya, Vương Thành mới đưa Hà Hiểu Nghiên về nhà, hôm nay cô rất vui vẻ, còn uống một chút rượu, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, trông rất đẹp mắt.

Sau khi đi xuống từ trên xe, bước chân hơi lảo đảo, Vương Thành nhanh chóng theo sát giúp đỡ cô, mùi hương lan ngưng chi trên người Hà Hiểu Nghiên lập tức chui vào giữa mũi Vương Thành, rất say lòng người.

“Vương Thành, nếu không đêm nay ngủ lại nhà em đi? Ba mẹ em không ở nhà.” Gương mặt xinh đẹp của Hà Hiểu Nghiên ửng đỏ cúi đầu nói, không biết là vì nguyên nhân say rượu hay là vì việc gì khác.

“Chú dì không ở nhà sao?” Vương Thành rất khó hiểu sao ban đêm bọn họ không ở nhà, nhưng một cô gái như Hà Hiểu Nghiên nói với anh như vậy, khiến trong lòng Vương Thành ngứa ngáy một chút.

“Mẹ em phải tới công trường phía tây thành phố gác đêm, ba em không yên lòng cũng đi cùng, cho nên đêm này không trở về!” Hà Hiểu Nghiên cúi đầu nói.

“Ừ, đúng không?” Vương Thành chợt nhớ tới lúc sáng sướm, Hà Dương từng nói, dì đi tìm người trong bộ phận liên quan giải quyết chuyện đêm qua công trường đang thi công bị trộm vật liệu, xem ra đêm nay bọn họ muốn hành động, không biết có xảy ra chuyện hay không.

“Ừm, em ngủ một mình hơi sợ hãi!” Hà Hiểu Nghiên có chút ngượng ngùng nói, đồng thời nhịp tim cũng tăng nhanh hơn rất nhiều, gương mặt xinh đẹp càng hiện lên nhiều ửng đỏ hơn nữa.

“Vậy, vậy anh ở cùng em là được!” Trong lòng Vương Thành cũng đột nhiên trở nên hồi hộp, Hà Hiểu Nghiên đã ám chỉ đến nước nào, anh nào có lý do không hiểu.

“Chúng ta đi vào đi!” Hà Hiểu Nghiên tựa nửa người trên người Vương Thành, dưới sự dìu của anh, hai người dính chặt đi vào biệt thự.

Hai người có thể nghe thấy tiếng nhịp tim lẫn nhau, Hà Hiểu Nghiên ngại ngùng cúi đầu cũng không dám nhìn Vương Thành một cái, rồi sau đó cũng hồi hộp nuốt nước miếng một cái.

Sau khi Hà Hiểu Nghiên mở cửa ra, Vương Thành đỡ lấy cô đi vào, trong nhà không có người, ba mẹ cô quả thật đã ra ngoài.

Sau khi đóng cửa lại, Hà Hiểu Nghiên rót một ly nước cho Vương Thành, có chút ngại ngùng nói.

“Anh uống nước trước đi! Em muốn đi tắm trước.”

“Ừm!” Vương Thành giả bộ như bình tĩnh gật nhẹ đầu.

Hà Hiểu Nghiên căng thẳng chạy tới phòng tắm, rất nhanh từ bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào.

Vương Thành nghe tiếng nước chảy kia, trong lòng không khỏi suy nghĩ miên man, nhưng vừa nghĩ tới mình đã có vị hôn thê, liền bình tĩnh lại.

“Uống ngụm nước bình tĩnh một chút!” Vương Thành nhanh chóng uống một hơi cạn sạch ly nước trước mặt, lúc này mới dễ chịu hơn chút.

Nửa giờ sau, Hà Hiểu Nghiên quần một chiếc khăn tắm màu trắng đi ra từ trong phòng tắm, tóc còn ướt sũng.

Dáng vẻ đóa sen mới nở kia khiến Vương Thành có chút ngẩn ngơ, trong cơ thể có một thứ gì đó nguyên thủy anh sắp không khống chế nổi.

“Vương Thành, em vào phòng sấy tóc trước, anh cũng đi tắm đi!” Hà Hiểu Nghiên mắc cỡ đỏ mặt, dùng tay che trước ngực, cúi đầu bước nhanh vào phòng của mình.

“À, được!” Vương Thành sững sờ gật nhẹ đầu, cảm thấy mình đã không chống đỡ nổi sự dụ dỗ này, lúc đang muốn quyết định làm một chuyến, Hà Hiểu Nghiên bỗng nhiên hoảng hốt lo sợ chạy ra từ trong phòng, tóc vẫn ẩm ướt.

“Không xong rồi, Vương Thành, ba mẹ tôi xảy ra chuyện trên công trường, mau dẫn tôi đi xem thử.”

Nói xong liền muốn cứ như thế đi ra ngoài, có thể thấy được lúc này Hà Hiểu Nghiên thật sự sốt ruột.

“Đừng vội, em về phòng thay quần áo trước, anh chờ em ở ngoài!” Vẻ mặt Vương Thành cũng thay đổi, hàon toàn không còn có ý nghĩ muốn làm một chuyến. Trên công trường xảy ra chuyện, phía tây thành phố là địa bản của La Thông, đợi lát nữa tìm anh ta hẳn là sẽ thuận tiện hơn chút.

Nghe Vương Thành nói vậy, Hà Hiểu Nghiên mới ý thức được bây giờ trên người mình chỉ quấn một cái khăn tắm, tóc còn ẩm ướt.

Lập tức nhanh chóng quay người lại về phòng thay đồ,

Vào thời điểm Hà Hiểu Nghiên trở về phòng thay quần áo, Vương Thành trước tiên gọi điện thoại tìm La Thông, điện thoại vang lên mấy tiếng liền thông.

“La thông! Bây giờ tôi có việc tìm anh gấp, mau dậy, mang theo tất cả đội ngũ của anh tới công trường bất động sản Dung Viên kia chờ tôi.” Vương Thành cũng không dài dòng, trực tiếp bảo anh anh ta dẫn người tới công trường.

“Vâng, Vương công tử, tôi lập tức an bài xuống phía dưới.” La mập mạp vốn dĩ còn mơ màng ngủ, nghe thấy giọng điệu này của Vương Thành, biết là xảy ra chuyện lớn, không dám trì hoãn, mau chóng dậy an bài xuống phía dưới.

Sau khi cúp điện thoại không đến năm phút, Hà Hiểu Nghiên tùy tiện đổi một bộ váy liền rồi ra ngoài luôn, tóc cũng không kịp sấy.

“Vương Thành, mau dẫn em tới công trường đi, em sợ chậm thêm thì đến đã không kịp.” Lúc này bên trên gương mặt xinh đẹp của Hà Hiểu Nghiên tràn đầy vẻ lo lắng, ánh mắt càng có chút luống cuống.

“Ừ!” Vương Thành trực tiếp mang theo Hà Hiểu Nghiên ngồi vào trong xe, rồi mới đi thẳng tới công trường khai phá bất động sản Dung Viên phía tây thành phố kia.

Dọc theo con đường, Hà Hiểu Nghiên cũng có chút lo lắng bất ơn, rất sợ ba mẹ mình xảy ra chuyện, Vương Thành an ủi cô một hồi.

Lúc này trên công trường bất động sản Dung Viên phía tây thành phố kia tụ tập rất nhiều người, còn có không ít người cầm côn sắt trong tay, một dáng vẻ côn đồ, ba mẹ Hà Hiểu Nghiên cũng ở trong đó, trên mặt Hà Dương còn có vết máu, có thể thấy được là bị thương.

“Người của cục trưởng Dương đâu? Không phải đã nói là sẽ đến sao? Sao mà ngay cả bóng người cũng không thấy đâu.” Lúc này mẹ Hà Hiểu Nghiên Lâm Nghệ Phân vừa tức vừa gấp, người của cục trưởng Dương không đến, chồng bà đã bị những bọn cướp kia làm bị thương.

Sáng sớm hôm nay bà đã đến cửa thăm hỏi cục trưởng Dương, để ông ta ban đêm dẫn người bắt hết những kẻ tự tiện ăn cắp vật liệu xây dựng này đi, vì thế Lâm Nghệ Phân còn đút cho ông ta phong bì một trăm nghìn, lúc ấy cục trưởng Dương cũng đã đồng ý, nói rằng ban đêm sẽ dẫn người tới bắt.

Lâm Nghệ Phân thấy cục trưởng Dương đồng ý, liền muốn ở lại công trường đêm nay, đến lúc đó có thể thuận tiện đưa người của cục trưởng Dương đi bắt những kẻ trộm kia, nhưng mà bà đợi trái đợi phải, người của cục trưởng Dương không đến, những kẻ trộm kia lại tới một nhóm lớn, một lời không hợp liền làm Hà Dương bị thương, việc này khiến bà rất bất lực.

“Những kẻ trộm này có thể là do người nào đó sai khiến, em đây là đắc tội ai vậy?” Mặc dù Hà Dương bị đánh đầu chảy máu, nhưng đầu óc vẫn còn suy nghĩ được.

“Em có thể đắc tội ai chứ, vì chuyên án này, em đi sớm về tối, thấy người liên quan liền tặng quà, chỉ sợ xảy ra một chút vấn đề, giờ thì tốt rồi, cuối cùng vẫn có người nhằm vào em.”

Lúc này Lâm Nghệ Phân cũng bình tĩnh lại, cảm thấy một tháng qua những tên trộm này rất có thể bị một số người sai khiến, nếu không sao mà bắt thế nào cũng không hết, đuổi lại không đuổi đi được chứ? Bây giờ ngay cả cục trưởng Dương cũng mở một mắt nhắm một mắt với chuyện này, có thể thấy được có người từng chỉ thị ông ta.

“Giám đốc Lâm, nếu không chúng ta đi về trước đi, nơi này quá nguy hiểm.” Tiểu Lưu trợ lý của Lâm Nghệ Phân đi tới khuyên Lâm Nghệ Phân, đối diện có khoảng chừng bốn năm mươi tên côn đồ, ở chỗ này giằng co với bọn họ cũng vô dụng, làm không tốt lại phải bị đánh.

“Đúng vậy, nếu không chúng ta về tước đi! Đầu anh còn bị đánh một côn, trị không tốt não chấn động.” Hà Dương dùng tay ôm vết thương trên đầu, cũng muốn khuyên Lâm Nghệ Phân đi trước, ông cũng sợ những tên côn đồ này.

“Không được, em không thể trơ mắt nhìn vật liệu xây dựng của mình lại bị những người này cướp đi.” Lâm Nghệ Phân rất tức giận, cái này còn có công lý không chứ? Trộm vật liệu xây dựng đều không ai quản.

Hà Dương và Tiểu Lưu rất là bất đắc dĩ, nhìn dáng vẻ này tối nay đừng hòng đi ngủ!

Nhưng vào lúc này, một chiếc Ferrari trực tiếp lái vào công trường xây dựng, sau khi Vương Thành xuống xe, mang theo Hà Hiểu Nghiên bước nhanh chạy tới chỗ đám người tụ tập.

“Ba, mẹ hai người sao rồi!” Hà Hiểu Nghiên nhìn thấy ba mẹ mình, lập tức nhào tới, trong mắt tràn ngập lo lắng, khi cô nhìn thấy trên đầu ba Hà Dương đầy vết mặt, bị dọa cho gương mặt xinh đẹp tái nhợt.

“Ba, ba chảy máu rồi, chúng ta đi bệnh viện xem thử.”

“Hiểu Nghiên, sao con lại đến đây!” Lâm Nghệ Phân và Hà Dương hai người đều giấm diếm con gái mình, chỉ sợ cô lo lắng, không nghĩ tới con bé vẫn biết chuyện.

“Là tôi gọi Hiểu Nghiên tới, nhanh chóng khuyên nhủ mẹ em đi, nơi này quá nguy hiểm.” Trợ lý Tiểu Lưu của Lâm Nghệ Phân đứng ra nói, anh ta thấy giám đốc Lâm một mực không nghe khuyên nhủ, liền muốn bảo con gái bà Hà Hiểu Nghiên tới khuyên nhủ bà.

“Mẹ, bọn họ quá nhiều người, chúng ta vẫn nên về trước đi! Trên đầu ba đã chảy máu rồi, phải đi bệnh viện xem sao!” Hà Hiểu Nghiên cũng sợ hai người họ xảy ra chuyện, cho nên nhanh chóng khuyên nhủ.

“Con đến đúng lúc lắm, đưa ba con đi bệnh viện xem xem trước, mẹ sẽ đứng ở chỗ này, xem hôm nay bọn họ ai còn dám động vào vật liệu xây dựng nhà mình một cái không!”

Đêm này Lâm Nghệ Phân cũng không thèm để ý gì nữa, liều chết liều sống một tháng, vật liệu xây dựng chở tới đây mỗi ngày đều ít đi, mà việc này đều phải tính lên đầu bà, lão gia tử đã từng nói bà nhiều lần, nếu không giải quyết việc, đoán chừng việc muốn làm chủ tịch sợ là đừng nghĩ nữa.

“Dì, nơi này giao cho con tới đối phó đi!” Vương Thành đứng ra nói, cảm thấy đây là thời điểm anh cần ra mặt.

“Không cần, cậu cũng trở về đi!” Lâm Nghệ Phân vốn cũng không quá chào đón Vương Thành, bây giờ nhìn thấy cậu ta lại muốn tới ra vẻ, không nhịn được tức giận đáp lại.

Vương Thành lại không để ý tới bà, mà đi thẳng tới trước mặt những tên côn đồ kia, giọng điệu lạnh lẽo nói: “Ai đánh?”

Âm lượng lời của Vương Thành không lớn, nhưng lại lộ ra một tia sát khí.

Anh tức giận rồi, những tên côn đồ này cướp vật liệu xây dựng không nói, thế àm còn ra tay đánh người, cái này nếu như không cho bọn họ biết tay một cái thì sẽ coi trời bằng vung mất.

“Vương Thành, chúng ta vẫn đừng chọc bọn họ.” Hà Hiểu Nghiên có chút lo lắng, rất sợ những tên côn đồ này bị chọc tới, cũng đánh cả Vương Thành, đây là điều cô không muốn nhìn thấy.

“Không sao, bọn họ không làm gì được anh.” Vương Thành trấn an cô.

Chợt lại đến gần bọn họ mấy bước, nói lại lần nữa.

“Ai đánh? Đứng ra cho tôi.”

“Tao đánh, thì sao? Có gan tới đánh tao này!” Bên trong những tên côn đồ kia đột nhiên có một người trẻ tuổi xấu xí, tướng mạo xấu xa vẻ mặt phách lối đi ra.

“Được thôi, lát nữa không phế bỏ mày, tao không còn họ Vương!” Ánh mắt Vương Thành hung tàn, bây giờ không phải thời điểm động thủ, chờ người của La mập mạp vừa đến, không phế đo người trước mắt này, anh sẽ không đi!

“Đến đây! Có gan bây giờ liền tới phế tao đi, phế vật, muốn tỏ vẻ còn tỏ lên người đại gia mày, thật sự muốn chết mà! Các anh em, cho nó biết thế nào là lễ độ xem!” Người trẻ tuổi kai dường như là thủ lĩnh đám người này, anh ta vẫy tay một cái, bốn năm mươi tên côn đồ phía sau anh ta lập tức cầm côn sắt trong tay vây quanh Vương Thành.

Lúc này gương mặt xinh đẹp của Hà Hiểu Nghiên bị dọa tái nhợt, Hà Dương và Lâm Hiểu Phân cũng bị dọa không nhẹ.

Nhưng vào đúng lúc này, mười mấy chiếc xe tải đột nhiên trực tiếp lái vào công trường xây dựng từ bên ngoài, một kẻ mập mạp tai to mặt lớn đi xuống từ trong chiếc xe tải đầu tiên, rồi ngay sau đó, bên trong mỗi chiếc xe tải có mười người đi xuống, trong tay đều cầm côn sắt.

Tổng cộng gần một trăm người, mênh mông cuồn cuộn đi về phía bọn người Vương Thành, đám côn đồ kia nhìn thấy cảnh tượng này trong nhất thời cũng ngây ra.

Hà Dương, Lâm Nghệ Phân còn có Hà Hiểu Nghiên lập tức bị dọa sợ! Những tên côn đồ này không phải là còn gọi thêm người chứ! Phải làm sao mới được đây!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK