Đến công ty, ai làm việc nấy chỉ có cô ta vẫn giở trò quyến rũ anh, ba cái ngực như bom, mông như độn, Minh Uy anh đây đếch thèm, thứ trước mắt còn thua xa cô vợ nhà anh, anh không muốn Mộc Tuyết nếm mùi thảm hại liền mà muốn từ từ giày vò cô ta.
Hai ngày sau, đối tác bên nước ngoài sẽ bay về đây để bàn công việc, anh đã cho Mộc Tuyết đi đón ông ta, ông ta tuổi tác cũng ngoài bốn mươi, thân hình chỉ cao một mét sáu mươi tám cùng với một chiếc bụng to, ông ta rất tài làm ăn nhưng có tính dê xồm hám phụ nữ, đặc biệt như Mộc Tuyết đấy, anh nhắn tin báo cho đối tác rằng thư kí anh sẽ đến đón, biết là phụ nữ tên kia càng khoái chí hơn và không biết rằng anh đã nhắn gì cho đối tác kia mà khiến ông ta vui vẻ hơn.
Mộc Tuyết nhanh chóng lên xe mà thư kí đợi sẵn rồi đi đến sân bay, dựa theo hình ảnh anh cho cô ta xem thì trong đám đông Mộc Tuyết dễ dàng nhận ra đối tác to béo kia, cô ta nhanh chóng tiến đến chào hỏi:
- Xin chào, ngài đây có phải Ngô tổng công ty thiết kế thời trang AD không ạ
Ông ta lướt mắt toàn thân Mộc Tuyết cười dê xồm:
- Phải
- Mời ngài theo tôi
Ông ta đi ngang Mộc Tuyết liền đưa mắt xuống cặp ngực căng tròn kia, chép chép miệng, mồi ngon sắp dâng tận miệng, còn được cho phép sử dụng nữa chứ, chuyến đi này quá hời cho ông ta rồi. Lên xe về công ty Minh Uy, Mộc Tuyết dẫn Ngô tổng lên phòng họp để gặp mặt chủ tịch công ty, cô ta đứng bên cạnh để chờ anh nhờ gì thì làm đó.
- Mộc Tuyết cô đưa tài liệu cho tôi
Mộc Tuyết liền tay đưa tài liệu đang cầm trên tay.
- Mời Ngô tổng xem qua
Ông ta cầm tài liệu xem xét kĩ lưỡng không quên dùng ánh mắt biếи ŧɦái dòm Mộc Tuyết, cô ta cũng nhận ra nên liền né tránh.
- Được, hợp tác vui vẻ
- Hợp tác vui vẻ
Hai người không quên nháy mắt cho nhau, xong Minh Uy cùng Mộc Tuyết tiễn Ngô tổng xuống công ty, hai bên bắt tay nhau, đến bắt tay Mộc Tuyết ông ta nắm chặt hơn cảm nhận làn da mịn màng kia. Minh Uy xoay qua Mộc Tuyết:
- Mộc Tuyết, cô dắt ông ấy thuê khách sạn đi, nhớ dẫn tận phòng nhé, đừng để mất lòng đối tác
Mộc Tuyết lưỡng lự đồng ý, cô ta mời Ngô tổng lên xe rồi đến khách sạn gần đó để thuê rồi còn dắt ông ta lên phòng, định rời đi thì Ngô tổng giữ tay Mộc Tuyết lại.
- Vào trong uống cùng tôi vài ly
- Xin lỗi Ngô tổng tôi còn có việc
- Vậy sao, vậy tôi sẽ hủy hợp tác với chủ tịch các người
Nghe đến đây cô ta bấm bụng bước vào trong ngồi xuống sô pha, ông ta có chuẩn bị rượu sẵn, rót vào ly còn bỏ thuốc kích *** vào trong rượu, ông ta cười đen tối, hướng ly rượu về phía Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết nhận lấy ly rượu rồi cụng ly, cạn một hơi hết ly, Ngô tổng ngồi bên cạnh chờ thuốc phát tán, liều thuốc này tác dụng ghê gớm mới mười lăm phút mà cô ta đã than nóng còn cởi nút áo ra nữa, để lộ cặp ngực to đang lấp ló sau áσ ɭóŧ, Ngô tổng nuốt nước bọt đụng vào cô ta quan tâm:
- Cô sao thế
Thuốc quá mạnh cô ta liền nhào tới ôm Ngô tổng hôn lấy đôi môi ông ta, ông ta đáp lại nụ hôn đó rồi bế cô ta lên giường, cái thân to béo của hắn đè lên Mộc Tuyết cởi từng cúc áo ra rồi cởi luôn áσ ɭóŧ để lộ ngực căng tròn trắng nõn trước mắt, ông ta như hổ đói liền vồ lấy viên hồng ngọc kia, đầu ngực bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ liền căng cứng, ông ta không đợi được cởi luôn quần áo trên người rồi cởi luôn váy của Mộc Tuyết, điên cuồng đâm thẳng vào nơi nhạy cảm kia. Thế là lần đầu của cô ta rơi vào tay lão béo kia. Ông ta lấy điện thoại quay lại những cảnh ân ái rồi gửi cho ai đó. Xong việc cũng đã thấm mệt nên ông ta nằm xuống bên cạnh mà ngủ.
Sáng hôm sau, Mộc Tuyết cả người đau nhức mở mắt đập vào mắt cô ta là Ngô tổng, cô ta giật mình lùi về sau, kiểm tra trên người thì không mặc quần áo, cô ta nhìn xuống ga giường thì thấy vệt đỏ dính trên đó, cô ta hét toáng lên khóc ầm ĩ. Tiếng la làm thức giấc lão béo kia.
- Sáng sớm cô làm ầm ĩ gì vậy
- Ông khốn nạn, sao lại làm vậy với tôi
- Mày nói ai khốn nạn, hôm nay tao chơi chết mày
Nói rồi ông ta đè cô ta ra mà làm thêm mấy hiệp, chỗ đó cô ta bây giờ sưng húp lên, trên người nơi đâu cũng có vết đỏ do ông ta để lại. Mộc Tuyết mặc quần áo vào chạy khỏi khách sạn, cô ta bắt taxi về biệt thự, cô ta chạy lên phòng ôm mặt khóc nức nở.
Biết có chuyện không lành xảy ra với Mộc Tuyết nhưng người làm cũng làm ngơ, vì mọi người sợ chết riêng Mộng Hoa thì vui mừng.