- Vợ tôi đâu, HẢ?
Những người kia chỉ biết cúi đầu, một trong những anh cứu hộ bước ra vỗ vai:
- Chúng tôi đã cố hết sức, nhưng rất tiếc chúng tôi không tìm thấy xác cô gái đó, xin lỗi
Anh ngã quỵ xuống đất ôm mặt khóc, vệ sĩ chưa bao giờ thấy anh yếu lòng đến như vậy, cũng phải thôi anh đã mở lòng yêu cô nhưng chưa được bao lâu thì nhận được tin dữ này cú sốc này người khác cũng chịu không nổi huống chi là anh.
Anh lau nước mắt, nghiêm mặt lại, tìm những người khách đã ẩu đả, những người khách được anh hỏi thì có một du khách nói:
- Chúng tôi không quen anh ta, tôi đã thấy hắn ta nấp sau vách đá phía xa chúng tôi, rồi khi cô gái kia đến vách chụp hình, chúng tôi cũng đang đứng gần thì người đó tự nhiên xông đến ẩu đả với chúng tôi rồi đẩy cô gái kia
Anh trầm ngăm một hồi, đúng thật chuyện này không đơn giản như vậy, anh hỏi:
- Vậy có thấy hắn ra sao không
- Vì hắn bịt kín mặt nên chúng tôi không thấy, à, trên tay hắn vô tình để lộ hình xăm hình phượng
Hình xăm hình phượng? không lẻ trùng hợp đến vậy, anh dò hỏi tiếp:
- Diễn tả hình đó được không
- Tôi thấy hình xăm phượng nhỏ, đuôi cong hình như có chữ nữa nhưng nhỏ quá chúng tôi không rõ
Anh gật đầu rồi cảm ơn, anh lôi Mộc Tuyết về biệt thự, trên xe anh nhíu mày suy nghĩ, hình phượng thì cũng nhiều người xăm nhưng có chữ sao, từ lâu đời có hắc đạo trong giới ngầm khét tiếng hung bạo, người cầm đầu là một lão già mưu mô, chỉ có người trong gia đình hay được tín nhiệm tin tưởng thì sẽ có hình phượng to và có một dấu ân riêng biệt chỉ có trong hắc đạo đó, Ngọc Phượng Hoàng là tên của hắc đạo đó, nếu anh đoán không nhầm người đẩy vợ anh xuống là một trong những tay sai của lão kia nhưng anh đâu có mối thù gì với hắn hoặc có người quen biết rồi nhờ hắn? hàng trăm câu hỏi trong đầu anh, không được anh phải điều tra.
Đến biệt thự anh lôi Mộc Tuyết vào phòng khách không cho bất kì ai bước vào, trong phòng chỉ có hai người, Mộc Tuyết nhìn vào mắt anh mà run sợ, nếu anh biết cô ta làm chắc chắn sẽ gϊếŧ cô ta mất, Mộc Tuyết cố gắng bình tĩnh lên tiếng:
- Uy, lôi em vô… đây làm gì vậy
Ánh mắt sắc lạnh như hàng ngàn con dao đâm vào người ả, nét mặt sợ hãi, ánh mắt trốn tránh, anh thầm đoán được gì đó, nhoẻn miệng cười:
- Không gì, chuyện này chắc không liên quan đến cô đâu nhỉ
Mộc Tuyết chột dạ, đảo mắt qua lại, cố gắng trấn tĩnh tinh thần, run rẩy nói:
- Tất… nhiên là không liên quan đến em rồi
Minh Uy giờ chưa tìm được bằng chứng nên không buộc tội cô ta được, phải cần thời gian, nếu là cô ta anh sẽ khiến cô ta sống không bằng chết.
…
Trên một đảo nhỏ, có khoảng vài trăm người dân sinh sống, một ngôi nhà nhỏ có một người già đang nằm bệnh, chính là mẹ của Phùng Thiệu An, anh về đây để chăm lo cho mẹ, hôm nay anh sẽ ra bờ biển đánh bắt cá, bước ra bờ biển anh thấy hàng xóm xúm tụm lại, anh hiếu kì chen vào xem.
Trên bãi cát có một cô gái trôi dạt vào bờ, anh thấy bóng dáng đó thật quen thuộc, anh xin mọi người cho anh vào, càng tiến lại gần anh càng hoảng hốt ngạc nhiên, là Mạc An Nhiên người anh yêu, anh chạy đến ôm cô đặt tay lên xem nhịp tim, vẫn may còn đập, anh cấp tốc đưa cô đến bệnh viện nhỏ, người dân rất hiếu kì giữa anh và cô gái kia có quan hệ gì.
Ngoài phòng cấp cứu, anh lo lắng không thôi tại sao cô ấy lại trôi dạt ở đây, không lẻ do không biết bơi nên chết đuối, đèn cấp cứu tắt, bác sĩ bước ra, anh vội hỏi:
- Cô ấy sao rồi bác sĩ
- Cũng may là đưa đến kịp thời, tạm qua cơn nguy kịch nhưng…
Thấy bác sĩ ngập ngùng anh hoang mang hỏi dồn:
- Nhưng gì bác sĩ
- Do vết thương trên mặt do va đập quá mạnh nên không còn được nguyên vẹn
- Vậy phải làm sao thưa bác sĩ
- Phẫu thuật thẩm mĩ toàn khuôn mặt, chi phí rất cao, chúng tôi phải chuyển cô ấy đến bệnh viện thành phố để tiến hành phẫu thuật
Anh không ngần ngại chi phí mà gật đầu đồng ý, bác sĩ đưa anh một tờ giấy để kí vào, sau đó tiến hành chuyển cô lên bệnh viện khác, anh phải ngồi trên thuyền bệnh viện đưa vào đất liền rồi mới chuyển cô lên xe cấp cứu đi đến bệnh viện khác, anh đau lòng lắm, thời gian qua anh không đi làm sao nhiều chuyện xảy ra như vậy, xe cấp cứu dừng tại một bệnh viện lớn, cô được nhanh chóng chuyển đến phòng phẫu thuật.
Tám tiếng trôi qua, Phùng Thiệu An đứng ngồi không yên, khi phòng phẫu thuật tắt đèn, bác sĩ bước ra nhìn gương mặt cũng đoán được phẫu thuật thành công. Bác sĩ vỗ vai anh:
- Phẫu thuật rất thành công
An Nhiên được chuyển đến phòng hồi sức vì ở dưới nước quá lâu, Thiệu An ngồi bên cạnh nắm tay cô sưởi ấm, bàn tay cô đã lạnh từ khi nào cần phải sưởi ấm.
Một tiếng sau An Nhiên từ từ mở mắt, đầu tiên cô thấy khuôn mặt mình bị băng bó, đầu thì đau, cô nhúc nhích, Thiệu An đang ngủ gật thì tỉnh dây vì tiếng động, anh thấy cô tỉnh liền vui mừng hỏi han:
- Em tỉnh rồi, em thấy trong người sao rồi
An Nhiên nhíu mày
- Anh là ai
Trước câu hỏi đó anh ngớ người, anh liền cho gọi bác sĩ, bác sĩ đến khám tổng quát rồi nói:
- Cô ấy chắc đã bị mất trí nhớ
- Sao ạ
- Bệnh nhân mất trí nhớ, chắc sẽ lâu mới nhớ lại hoặc là không
Nói xong thì bác sĩ rời đi, Thiệu An ngồi trầm ngâm suy nghĩ, nếu mất trí nhớ anh sẽ có cơ hội ở bên cô, chăm sóc, quan tâm như người yêu thực thụ, anh nặng lòng, nếu như vậy anh sẽ giấu nhẹm chuyện cô có chồng.
/ Xin lỗi, em cho anh xin phép một lần ích kỉ, anh chỉ muốn ở bên em, yêu em mà thôi /
Mạc An Nhiên nhăn mày nhìn người đối diện, Thiệu An lên tiếng:
- Anh là bạn trai em
- Bạn trai
Vì cô mất trí nhớ nên đã tin là thật.