• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi được sự đồng ý của anh thì người giúp việc đã cho bảo vệ canh cổng mở cửa. Người đàn ông trung niên dáng vẻ hiền lương nhẹ nhàng đẩy nhẹ chiếc xe lăn. Người ngồi trên chiếc xe lăn khẽ run vì hồi hộp, ông cũng ở mức tuổi trung niên nhưng dáng vẻ lại có chút phong lưu cao quý. Chỉ tiếc hai chân ông lại không thể cử động được





Khi được đẩy vào trong nhà. Ông nhìn kĩ người đàn ông trẻ tuổi đang xoay lưng về phía mình đứng cách khá xa ông





Người đàn ông trẻ tuổi đang vui vẻ trò chuyện. Chợt anh nghe thấy tiếng bước chân kèm theo tiếng bánh xe nhỏ của xe lăn vang vọng phía sau lưng anh. Đặt ly rượu trở lại bàn, anh xoay người lại để nhìn xem ai muốn tìm anh. Và trong phút chốc anh như chết đứng khi nhìn thấy người đàn ông trung niên đó





Nuốt nước bọt nhưng vẫn không trôi, tâm tư như sóng đánh. Anh nghẹn ngào thốt lên một tiếng mà rất lâu rồi anh chưa từng gọi





- Ba!!!_ anh gọi





Nghe anh gọi tiếng "Ba" mà tất cả mọi người thân thuộc trong bữa tiệc cũng ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra





Anh đi nhanh tới gần người đàn ông trung niên đó. Nhìn thật kĩ khuôn mặt tiều tụy của ông





- Đứng lên nào con trai. Chẳng phải ba đã về rồi sao_ ông nói





- Chân của ba...._ anh ậm ừ hỏi





- Chân ba chẳng qua không di chuyển được thôi. Có gì đáng sợ chứ. Giữ được mạng sống về nhìn được con là tốt với ta lắm rồi_ ông nói





- Chân ba...bị...bị tàn phế sao?_ anh đau lòng hỏi





- Ừ... Té từ vực sâu xuống mà chỉ bị tàn phế là nhẹ rồi_ ông nói





- Nhưng hơn 4 năm nay tại sao ba không về tìm con?_ anh hỏi





Ông có chút đắng lòng. Cuối mặt xuống một chút rồi mới nói





- Ba bị mất trí nhớ tạm thời kéo dài 3 năm. Trong ba năm đó nhờ bác sĩ Bạch cứu giúp ba mới giữ được mạng sống và khôi phục lại trí nhớ_ ông mệt mỏi nói





Anh khẽ nhìn bác sĩ Bạch đang đứng cạnh ba mình. Cuối đầu một cái tỏ vẻ kính trọng chào hỏi biết ơn rất nhiều





- Khi ba có lại trí nhớ. Mới lên trên mạng xem tin tức về con thì thấy được con đã có vợ. Cùng lúc đó ba đã xem được tin tức cách đây hơn 3 năn là Dương Thùy Mỹ bị bắt. Cho nên ba nghĩ rằng con đã hiểu được tất cả mọi việc của năm xưa vì thế ba đã cố gắng chữa bệnh để có sức khỏe tốt nhất để đến gặp con. Bây giờ dù con vẫn không muốn nhận lại ba thì ba cũng không oán trách gì, ba sẽ lặng lẽ rời đi như 4 năm trước_ ông nói





Anh im lặng phút chốc. Cuối cùng nặng nề quỳ xuống chân ba mình mà cúi mặt





- Trước giờ con luôn sống tự cao tự đại không hề có khái niệm sẽ cuối đầu hay quỳ gối trước mặt ai. Hôm nay con làm hành động này chỉ muốn gửi một lời xin lỗi chân thành từ tận sâu đáy lòng của con. Chính con đã tự mình đem về một người phụ nữ tâm địa khó lường dẫn đến gia đình tan vỡ. Hại ba bây giờ phải sống một cuộc sống tàn phế. Ba...con thật sự xin lỗi!_ lời xin lỗi muộn màng mà anh luôn ấp ủ muốn nói cuối cùng cũng được tuôn ra.





Anh đã đợi được ngày hôm nay rồi. Ngày mà tâm hồn anh được buông lơi thoải mái nhất có thể. Ngày mà đã gửi trả một câu xin lỗi muộn màng. Phải! Anh đã nợ ai đó một lời xin lỗi...và món nợ đó cũng lâu rồi anh mời có thể trả được





- Thuần Mỹ!!!_ anh bất giác gọi tên cô





Cô nghe thấy tên mình liền có chút hoảng loạn. Rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần chạy lại chỗ anh





- Đây là ba của anh và cũng là ba của em_ anh nói





Cô cũng nhanh chóng quỳ xuống cạnh anh, lễ phép cúi đầu chào





- Con chào ba!_ cô nói





- Được rồi! Được rồi! Hai đứa đứng lên đi có được không? Ba không muốn thấy cảnh tượng này_ ông nói





- Chúng con sẽ đứng lên nếu ba chấp nhận ở lại để chúng con có thể chậm ba trong suốt quãng đời còn lại. Con mong ba sẽ đồng ý ở lại để cùng chào đón đứa con đầu tiên của con và Thuần Mỹ. Đó cũng là đứa cháu đầu tiên của ba_ anh nói





Ông Trịnh thật sự rất xúc động. Ông lại rơi nước mắt một lần nữa. Cắn răng để không bật ra tiếng khóc nức nở mà gật đầu. Ông thật sự rất nhớ cuộc sống gia đình. Ông cũng như bao người già khác...Về già rồi thì chỉ muốn sống bên con cháu. Hơn nữa ông phải tận mắt chào đón đứa cháu đầu tiên của ông thì ông mới yên lòng





Thấy ông gật đầu cả hai mừng rỡ nghe lời ông mà đứng dậy





- Thuần Mỹ con mang thai được mấy tháng rồi?_ ông hỏi





- Dạ được 3 tháng rồi ba!_ cô lễ phép nói





- Vậy là tốt rồi!_ ông vui vẻ cười nói





Rồi lần lượt từ Bà Lương đến dì Hà lại chào hỏi ông để tạo ra sự thân thuộc của gia đình. Vậy là cả một gia đình 5 người họ sẽ sống ở trong căn nhà rộng lớn nhưng vô cùng ấm áp này và sắp tới sẽ cùng chào đón thành viên thứ 6 của gia đình





P/s: Còn 2 - 3 chap nữa là hết truyện nhé

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK