-Tỉnh rồi?
Lương Thuần Mỹ đương nhiên là nhớ chuyện vừa xảy ra lúc nảy, trong lòng cô vẫn còn ê ẩm nỗi đau. Mặt cô ngước nhìn về phía cửa sổ lười biếng trả lời
-Ừm!!!
Anh bước tới cạnh giường nhìn kĩ sắc mặt của cô. Nó vẫn còn thoang thoảng nét u sầu. Anh biết điều mình sắp hỏi có thể là tàn nhẫn với cô nhưng anh muốn hiểu cô hơn và cũng muốn giúp cô có thể buông bỏ nỗi đau
-Lúc nãy em đã nhớ về cái chết của cha phải không?_ anh vừa hỏi vừa nhìn sâu vào mắt cô
Ánh mắt anh làm cô lúng túng và muốn trốn tránh. Cô không biết làm gì lúc này chỉ biết cuối mặt không có ý định nói gì
-Anh nghĩ mình có thể giúp em giải thoát sự đau khổ tận sâu trong lòng_ anh không phải vô cớ nói như vậy, chính bản thân anh đã từng trải qua những chuyện thống khổ nhất mà cuộc đời này ban tặng nhưng vào giờ phút này chính thức là đã quên đi quá khứ cho nên anh muốn mình có thể giúp cô buông bỏ
Lương Thuần Mỹ khi nghe tới hai từ đau khổ trong lòng càng dấy lên nổi tủi thân. Nếu như cô quên được thì cô đã quên lâu lắm rồi. Nhưng trái tim và lí trí của cô hiện tại đang dần mơ hồ. Nỗi đau đã và đang chiếm lĩnh trong tâm trí cô, cô dường như bị dồn vào đường cùng khi nhắc lại chuyện mà cô có dùng cả đời này quên cũng không được
-Giải thoát ư????.... 10 năm rồi đã 10 năm rồi mà tôi vẫn không thể quên được, nếu nó đơn giản như vậy thì tôi đã không ra nông nỗi này_ cô không thể nào tự chủ về lời nói của mình vào lúc này
Anh biết cô đang rất khó chịu trong lòng. Coi như anh lần này giúp cô trút đi những thứ gọi là tủi hờn trong lòng cô bấy lâu nay vậy
-Nhưng đó chỉ là quá khứ_ anh không nhanh không chậm nói
-Quá khứ....Nếu quá khứ dễ biến mất như vậy thì tất cả mọi người trên thế gian này không cần bi thương khi nhớ đến những chuyện đã xảy ra. Nếu như anh chứng kiến cha mình cùng vũng máu đỏ tươi nằm trên mặt đường lạnh lẽo thoi thóp từng hơi thở cuối cùng thì anh có mạnh miệng nói đó chỉ là quá khứ không???_ cô hét lên nước mắt ào ạt rơi xuống. Cô bấy lâu nay bị dồn nén cuối cùng đã được hét lên cho cuộc đời biết cô rất đau và xin đừng ban cho cô những oan trái tương tự trong quá khứ nữa
Anh lần đầu tiên thấy cô bức xúc đến mức đó. Anh không biết làm gì chỉ biết kéo cô vào lòng để cô có thể bình tĩnh hơn.
Anh ôm cô được một lúc thì cô đã dần khôi phục ý thức. Lúc nào cô cảm thấy bế tắc như thế này đều có vòng tay của mẹ mình ôm lấy nhờ vậy mà cô đã dễ chịu hơn. Hôm nay anh lại là người an ủi cô, chính cô cũng không ngờ tới. Cô giờ này chỉ cần biết ngoài mẹ cô ra vẫn có người dang rộng vòng tay để giúp cô cảm thấy trên đời cô vẫn còn người quan tâm.
-Em xin lỗi. Em đã không kiềm chế được_ cô nói
-Không sao. Tôi hiểu _ anh an ủi cô
-Chỉ vì nó thật sự quá khủng khiếp với em...thật sự em không thể quên...thật sự xin lỗi vì lúc nãy...._ cô vừa nói vừa thoát ra khỏi vòng tay của anh
-Có thể kể tôi nghe về chuyện của em không?_ Trịnh Tuấn
-Anh muốn nghe sao?_Lương Thuần Mỹ hỏi lại nhưng anh vẫn im lặng chứng tỏ anh rất muốn biết
Cô dần dần nhớ và kể lại một hồi ký ức đau buồn
-Gia đình em thật sự rất hạnh phúc cho đến một ngày mẹ và em nhận được cuộc gọi từ người đi đường báo rằng cha em bị tai nạn giao thông rất nặng. Khi mẹ và em chạy đến hiện trường thì ba em đang nằm giữa đường khắp người chỉ toàn là máu, em và mẹ đã bất chấp lao tới nhưng chỉ nhận được 2 từ " xin lỗi" của ông ấy, mặc dù xe cấp cứu đã đến ngay lúc đó nhưng cha em vẫn không thể nào qua khỏi. Gia đình em thiếu đi trụ cột chính thiếu đi người bảo vệ gia đình, mẹ em vì không muốn em khổ đã phải lao động vất vả để nuôi nấng và dạy em nên người cho nên mẹ là người em không thể mất trong cuộc đời bi thảm này được... Chứng kiến cái chết của người thân thật sự rất khó_ cô như trút hết những gì mà bao nhiêu năm qua mình đã nghĩ. Mẹ cô đã quá thiệt thòi cô không thể để bà ấy quá lo lắng về mình cho nên những tâm sự đó bấy lâu nay cô vẫn giấu trong lòng