Hôm nay thời tiết khá đẹp. Lương Thuần Mỹ vui vẻ ngắm nhìn quang cảnh mà chiếc xe lướt qua, còn anh thì đang dùng ipad để xử lý công việc gì đó. Cô cứ nghĩ anh vốn say mê công việc và bây giờ nó càng nặng hơn nên đành để anh làm việc. Gạt bỏ suy nghĩ cô mỉm cười nhẹ với quang cảnh xinh đẹp bên ngoài như mỉm cười với cuộc sống của chính mình . Ngắm nhìn một lúc cô mới thấy có gì đó sai sai. Dường như đây không phải là đường đến trường của cô và cũng không phải là đường đến công ty của anh, rốt cuộc anh đang muốn đi đâu?. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, không lẽ trợ lý Lâm nhầm mà điều này là không thể nha. Quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh thì thấy vẻ mặt rất nghiêm túc của anh đang chăm chú xem gì đó trong ipad. Cô nhẹ giọng hỏi thăm tránh làm anh cảm thấy phiền
-Anh! Hình như chúng ta nhầm đường rồi phải không?_ cô hỏi
Anh vẫn không nói gì chỉ cúi mặt xem, như bỏ lời nói của cô ngoài tai. Muốn hỏi trợ lý Lâm nhưng sợ trợ lý Lâm thấy anh không trả lời nên cũng sẽ không dám trả lời nên đành thôi. Trước cảnh đó cô khó chịu đến phát bực cựa quậy lung tung làm người ngồi bên cạnh hơi nhíu cặp lông mày lại. Miệng lười nhác lên tiếng
-Em ngồi im đi. Đừng lộn xộn!!_ Trịnh Tuấn
Anh biết trong lòng cô đang khó chịu nhưng đành để cô duy trì nó một chút nữa
-Nhưng mà chúng ta đang đi đâu?_ Lương Thuần Mỹ
-....!!!_ Trịnh Tuấn
Anh vẫn tiếp tục im lặng. Cô muốn nổi điên rồi nha. Ngay lúc định phát cáu thì xe lại dừng trước một sân bay tư nhân lớn. Trợ lý Lâm vội vã bước xuống mở cửa. Anh cũng tắt ipad đi, rồi nhanh chóng xuống xe. Cô vẫn ngồi lì trên đó. Anh thấy vậy nhíu mi hỏi
-Em không xuống xe sao?_ Trịnh Tuấn
Cô lười biếng quay mặt sang nhìn thẳng anh nói:
-Để làm gì?. Trước khi anh nói cho em biết chúng ta...._ cô còn chưa nói hết thì bị hành động của anh làm cho hoảng loạn
Anh vậy mà không nói gì trực tiếp khom người vào xe bế cô ra một cách gọn gàng. Dáng người cô chuẩn nhưng lại nhỏ nhắn so với anh nên khi anh bế cô thì rất nhanh chóng cô đã nằm trọn vẹn trong lòng anh. Cô hơi giãy giụa thì bị anh nói một câu khiến bản thân không dám nhúc nhích
-Em nằm im nếu không đừng trách anh không thương tiếc mà vứt em xuống đường _ Trịnh Tuấn
Có trời mới biết ngoài miệng anh hăm dọa sẽ vứt cô nhưng trong lòng thực chất có cho anh cũng không làm. Nói chỉ để làm cô ngừng cử động. Anh biết cô rất hay ngượng, nếu bị thả mạnh xuống đất sẽ gây chú ý đến mọi người cho nên căn bản cô sẽ sợ
-Nhưng mà em có tay có chân_ Cô cáu kỉnh nói
Cô không cần anh bế nha. Nhưng mọi người xung quanh qua lại đang nhìn cô và anh nếu đột ngột bị vứt xuống thì hơi dị nha. Nên cô đành uất ức không hành động mà chỉ dùng lời nói
-Nhưng lúc nảy em có dùng đến nó sao?_ Trịnh Tuấn
Anh đã cho cô cơ hội để tự mình dùng bộ phận cơ thể để di chuyển nhưng tại cô không cần đến đây thôi. Cho nên anh không ngại mà bế cô đâu
-....!!! Lương Thuần Mỹ cô cạn lời rồi nha
Cô đành ngoan ngoãn nằm trong lòng anh. Anh bế cô đi thẳng vào trong. Trợ lý Lâm cũng đi theo anh.
Bên trong các nhân viên thấy anh đều cung kính chào hỏi. Anh bỏ qua tất cả chỉ đi đến một phi công trẻ tầm 30 tuổi đang đứng ở phía vào khu chuẩn bị bay. Thấy anh đến gần liền chào hỏi
-Trịnh Tổng đến rồi_ phi công
-Máy bay chuẩn bị xong hết rồi chứ?_ Trịnh Tuấn
-Đã chuẩn bị sẵn sàng thưa Trịnh Tổng_ phi công nói rồi khẽ nhìn cô gái nằm trong lòng anh mới nhận ra cô là Lương Thuần Mỹ vợ của anh
-Chào cô Trịnh_ hắn cung kính chào
Cô đỏ mặt gượng gạo gật đầu một cái. Mỗi lần ai kêu cô là cô Trịnh hay thậm chí là bà Trịnh thì cô ngượng không sao tả nổi
-Những ngày kế tiếp cậu thay tôi quản lí hoạt động công ty. Tôi sẽ giải quyết công việc qua email nên có gì cứ kêu thư ký Mễ gửi qua_ anh ra lệnh
-Được! Thưa Trịnh Tổng_ Lâm Trung Nhân
Anh không nói gì thêm mà bế cô đi thẳng vào trong. Cảnh tượng thật khiến cô mở mang tầm mắt. Trên một sân thượng cực kỳ lớn, một chiếc máy bay tư nhân đậu sẵn ở đó. Phi công lúc nãy cũng đã lên rồi khẳng định anh muốn đưa cô ra nước ngoài sao
-Anh đang làm gì vậy hả?_ cô ghé vào tai anh hỏi
Anh chỉ mỉm cười nhẹ với cô rồi đi thẳng lên máy bay. Cô thề là cô sẽ xử đẹp anh chuyện nãy giờ đó. Hỏi mà không chịu nói bất kì điều gì cho cô biết...thật khinh người....