• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô và Lục Lệ Thành sau khi dùng bữa với bà Lục xong thì để bà nghỉ ngơi. Cô và anh cùng nhau đi dạo trên đường phố gần bệnh viện. Anh và cô vừa đi vừa tâm sự. Anh kể cho cô quãng thời gian mà anh ở Mĩ.





-Em biết không Thuần Mỹ anh thật sự bất ngờ khi em kết hôn. Anh thật sự rất tiếc khi không thể về dự_ Kai





-Uhm...em cũng rất bất ngờ với quyết định của mình. Chuyện anh không thể đến dự em hiểu mà_ Lương Thuần Mỹ





-Anh thật sự rất mệt mỏi vì công việc lại càng mệt hơn khi bệnh tình mẹ anh càng nghiêm trọng. Quãng thời gian đó thật sự rất khó khăn với anh. Người ta nói đúng " Sau cơn mưa trời lại sáng" mọi chuyện bây giờ đã ổn định. Sức khỏe của mẹ anh hiện đang rất tốt và công việc cũng vậy_ Kai





-Anh thật sự quá vất vả rồi. Em nghĩ anh nên tìm một người để chia sẻ_ Lương Thuần Mỹ vừa chậm rãi sải bước vừa nhẹ nhàng khuyên bảo





-Uhm...Anh cũng đã từng nghĩ đến chuyện đó. Nhưng...._ Kai





-Nhưng sao?_ Vì Kai đang nói đột nhiên dừng làm Lương Thuần Mỹ không khỏi tò mò





-Cô gái ấy đã mãi mãi không bao giờ thuộc về anh_ Kai





-Ý anh là..._ Lương Thuần Mỹ





-Phải. Cô ấy đã có gia đình_giọng nói của anh liền trầm xuống. Trong tim anh hiện tại rất đau, đau như muốn nổ tung





-Ồ! Cô ấy là người Mỹ sao?. Cô ấy là người thế nào?_ Lương Thuần Mỹ càng tò mò hơn





-Không! Cô ấy là người Trung Quốc. Cô ấy rất xinh đẹp và lương thiện_Kai





-Vậy sao?.Là người Trung Quốc ư? Hi vọng một ngày nào đó em sẽ được gặp cô ấy một lần. Anh đừng buồn nữa sẽ có người con gái khác đang đợi anh trên đoạn đường phía trước chỉ là...chưa tới thời điểm thôi_ cô rất cảm thông với anh về nổi khổ ấy. Cô hi vọng mình sẽ an ủi được anh





-Thuần Mỹ anh có thể ôm em một cái được không?_ Kai. Anh thật sự rất muốn ôm cô một lần nữa, dù đó là lần cuối cùng trong đời của anh





Cô khá bất ngờ với lời thẩn cầu của anh. Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng anh đang bắt đầu xuống tinh thần nên cần một vòng tay an ủi. Dù gì hai người cũng là bạn tốt cô không thể từ chối





-Được _ Lương Thuần Mỹ vừa nói dứt câu Kai liền ôm chầm lấy cô.





Anh thật sự rất nhớ cô. Nhớ đến phát điên. Tuy chỉ được ôm cô 1 lần nhưng anh vẫn không quên mùi hương của cô, anh không sao quên được sự ấm áp mà cô mang lại. Anh rất sợ mất cô trong vòng tay này nên vô tình anh siết chặt cô trong lòng mình. Anh rất muốn giữ lấy cô, rất muốn nhập cô trong mình, anh thật sự không muốn buông cô ra





-Kai à! Anh siết chặt quá rồi_Lương Thuần Mỹ nói hết câu thì Kai cũng dần thả lỏng một chút





Đột nhiên cô nghe thấy tiếng còi xe chói tai rồi một giọng nói vô cùng uy quyền mà quen thuộc vang tới





-Lương Thuần Mỹ!!!!





Tên của cô được kêu rất rõ ràng rồi một thân hình cao lớn lao tới đẩy mạnh hai người tách ra. Cô liền nhìn kĩ khuôn mặt của người đó trong lòng không khỏi bất ngờ. Là anh sao? Là anh thật sao Trịnh Tuấn? Cô phải làm sao đây?





-Trịnh Tuấn, là anh sao? Em...em_ Lương Thuần Mỹ chau mày ấp úng khó hiểu hỏi





-Phải là tôi.... Em nhận ra tôi không?. Nhận ra chồng của em không?_ Trịnh Tuấn tức giận rống lên





-Không phải như cậu nghĩ đâu_ Kai bất giác lên tiếng chỉ mong giảm mâu thuẫn nhưng không ngờ lại khiến sự việc không giảm đi mà còn tăng thêm phần căng thẳng





-Cậu im cho tôi!. Đây là vợ tôi. Cậu là thứ gì mà dám ôm cô ấy hả?. Hay cậu không biết cô ấy là người phụ nữ của ai?_ Trịnh Tuấn





-Tôi...._ Kai chợt cứng đờ vì câu hỏi quá sắc bén của Trịnh Tuấn





-Trịnh Tuấn không phải như những gì anh đang thấy và nghĩ đâu mà_ Lương Thuần Mỹ





-Câm miệng!!!. Đi về_ nói xong anh không thương tiếc kéo mạnh cô vào xe rồi cho xe chạy để Kai với tâm trạng rối tung đứng ở đường phố đi bộ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK