Trở về nhà suy nghĩ trong đầu cô vẫn rối lên. Anh vừa về tới cô đã nhanh chóng thông báo về tin này
- Trường có tổ chức một chuyến thực tập bên Mỹ. Lần này có lẽ em sẽ đi tầm 2 tuần hoặc 1 tháng cũng nên_ cô nói
Anh khẽ nhíu mày khi nghe cô nói. Động tác tháo cà vạt khẽ ngừng lại một chút
- Không đi đâu hết!_ anh ung dung nói
- Tại sao?_ cô bất ngờ hỏi
- 2 tuần có khi 1 tháng..lâu như vậy em định bỏ anh một mình ở đây sao. Vốn dĩ em cũng đâu nhất thiết phải cần tấm bằng đó. Chỉ cần em muốn thì cái gì anh cũng cho em được. Việc gì phải cực khổ lặn lội sang một đất nước xa xôi như vậy chứ_ anh nghiêm túc nói
- Em biết mình không thiếu thốn điều gì. Cũng biết anh rất cưng chiều em, cho em những thứ em muốn. Nhưng xin anh hãy tôn trọng những gì em đã làm. Tấm bằng này em đã học ròng rã hơn 3 năm trời, bây giờ chỉ còn thử thách cuối cùng là hoàn thiện anh bảo em bỏ là bỏ thế nào. Dù gì đi nữa chuyến thực tập này em vẫn phải đi_ cô kiên quyết nói
Anh thở dài rồi đi vào nhà tắm không đáp lại lời nói của cô. Đây là lần đầu tiên cô và anh có chút cãi cọ nhỏ với nhau nên không khí nhanh chóng căng thẳng
Khi anh tắm ra thì thấy cô đang hóng gió ở ban công. Khuôn mặt xinh đẹp có chút ũ rũ. Thấy vậy anh lại không đành. Anh lại gần cô, ôm lấy phần eo thon gọn của cô từ phái sau, hôn nhẹ lên mái tóc mượt của cô. Cô cũng khá bất ngờ về hành động của anh vì mới lúc nãy cả hai vừa kình cãi một chút. Nhưng nhanh chóng thích nghi, cô khẽ cụp mắt xuống hít thở thật sâu
- Sang bên đó thực tập cho tốt. Nhớ gọi về cho anh thường xuyên. Có gì bất ổn cứ nói anh, anh sẽ giải quyết_ anh chậm rãi nói
Mắt cô liền mở to ra. Anh đồng ý cho cô đi thật sao?
- Anh không cấm em nữa sao?_ cô hỏi
- Anh xin lỗi. Lẽ ra anh không nên cấm đoán em. Anh nên ủng hộ em mới đúng. Em đã cố gắng hết sức cho mấy năm học rồi. Đây là thử thách cuối cùng để sự cố gắng của em được hoàn thiện vì thế thực tế anh không có quyền cấm em_ anh nói rồi càng xiết chặt eo của cô hơn
- Cảm ơn anh đã hiểu cho em_ cô nói
Anh mới đầu khi nghe cô nói trong lòng liền chắc chắn không cho cô đi. Nhưng nghe những lời nói cô thốt ra. Thấy sự ủ rũ của cô anh như chết lặng vì khó chịu. Anh không muốn cô buồn dù chỉ một chút nào cả. Cho nên chỉ cần cô vui, anh hi sinh một chút có đáng gì