• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm thứ hai 1


Thư Khuynh Mặc nghĩ rằng giấc mộng xuân kia chẳng qua chỉ trải qua một đêm mà thôi, nhưng không ngờ rằng đêm thứ hai lại chìm vào mộng cảnh xuân ý kia lần nữa.


Giống như đêm qua, ở trong giấc mơ cô có một ý thức độc lập và một thân phận cụ thể, nhưng lại không mảy may hay biết gì thế giới ở hiện thực, và có một câu chuyện riêng biệt thuộc về bản thân trong giấc mơ.


Trước khi đi ngủ, trong lòng Thư Khuynh Mặc vẫn thầm phỉ nhổ vị vương gia bá đạo trong giấc mơ đêm qua là vô sỉ hạ lưu, dám đi lừa gạt một tiểu thư khuê cát ngây thơ đơn thuần như vậy. Nghĩ đến tình tiết trong giấc mơ nói rằng tiểu cô nương chỉ vừa đến tuổi cập kê, vậy chẳng phải chỉ mới mười lăm tuổi hay sao, còn vị vương gia kia đã là tuổi ba mươi xây dựng sự nghiệp, già đầu rồi mà còn muốn làm trâu già muốn gặm cỏ non, đúng là điên cuồng mất trí.


Lúc này cô vẫn chưa biết rằng trong giấc mơ sắp đến đêm nay cô đã phản công thành công và trở thành một bà chị muốn đi máy bay phi công trẻ, cô nương ngây thơ cổ đại đã hóa thân thành một nữ sinh đại học hiện đại, hơn nữa còn là một cô gái mưu mô phí tâm phí sức dụ dỗ em trai hàng xóm. Một người là sinh viên đại học hai mươi mốt tuổi, người còn lại là học sinh cấp ba mười chín tuổi. Mặc dù khoảng cách tuổi tác không nhiều nhưng suy xét kỹ một chút thì vẫn là Thư Khuynh Mặc được lợi hơn.


“Tỷ Thần, cháu đến rồi à, cháu xem kể từ khi cháu ra nước ngoài năm mười tuổi, thoáng một cái đã biết bao nhiêu năm dì đã không gặp cháu rồi. Bây giờ lớn lên trông thật cao to, đẹp trai, suýt chút nữa dì không nhận ra cháu luôn ấy chứ. Bây giờ trở về nước đi học cấp ba có phải rất hồi hộp không… ” Bà dì nhà họ Hoa nhiệt tình chào đón đứa trẻ hàng xóm Hoa Tỷ Thần vừa trở về nước, nhìn chàng thanh niên đẹp trai tao nhã trước mặt, còn khẽ gật đầu chào hỏi mình nên trong lòng rất thích.


“Cũng ổn ạ, chỉ có chút chưa thích ứng kịp. Thực ra ở nước ngoài cháu đã tự học xong các khóa học đại học rồi, nhưng bố mẹ nói rằng vẫn muốn cháu trải nghiệm cuộc sống cấp ba khắt khe ở trong nước. Sau khi thi cấp ba xong cháu sẽ quay về Mỹ học đại học… Quả thật là đã rất lâu chưa gặp các dì rồi…”


Sau màn chào hỏi, dì Hoa mới đi vào vấn đề chính, cười rạng rỡ nói: “Như vậy cũng tốt, hôm đó mẹ cháu còn nói muốn tìm một giáo viên dạy tiếng Trung bổ túc cho cháu. Hai nhà chúng ta đều là hàng xóm cũ, chị Mặc vừa hay cũng đang ở lại địa phương học đại học, hằng ngày có ít tiết học, chủ nhật về nhà cũng không có việc gì làm sẽ dạy kèm tiếng Trung cho cháu… Hôm nay là ngày đầu tiên lên lớp, tay mơ nghiệp dư như nó nếu cháu thấy dạy không tốt thì cứ nói thẳng, dì sẽ giúp cháu tìm một người chuyên nghiệp… Dì sẽ cắt cho các cháu một ít trái cây và để trước cửa, khi nào muốn ăn thì cứ ra lấy là được… “


Hoa Tỷ Thần gật gật đầu, đáp lại rất lễ phép trước sự nhiệt tình của bà dì hàng xóm: “Không cần phải phiền phức như vậy đâu, dì quá khách khí rồi…Vậy bây giờ cháu lên lầu nhé, dì không cần bận bịu như vậy, người nhà chúng ta không cần phải khách sáo, cháu vẫn nhớ khi còn nhỏ hay thường đến nhà dì để ăn cơm…”


“Ừ, lát nữa dì sẽ đi mua đồ ăn. Tối nay cháu hãy đến nhà dì làm khách ăn cơm nhé. Dì sẽ làm món sườn xào chua ngọt và món thịt heo kho mà cháu yêu thích khi còn nhỏ, chắc chắn là ở nước ngoài không thể ăn những món chính thống thế này được đúng không… À phải rồi, phòng của chị Mặc vẫn ở vị trí như lúc nhỏ đó, phòng thứ hai từ bên trái sang trên lầu. Cháu mang sách vở lên trước đi… Dì cần chuẩn bị và trổ tài một chút…” Dì Hoa vẫn nhiệt tình như trước giờ, có điều đề cập đến sự nghiệp đam mê nấu nướng thì vội vàng chỉ căn phòng trên lầu cho Hoa Tỷ Thần, sau đó đến tủ lạnh xem có nguyên liệu gì nấu ăn hay không.


Hoa Tỷ Thần thầm oán trong lòng, dì quá ư là nhiệt tình, cảm thấy khó lòng mà chịu nổi nên lặng lẽ lau mồ hôi khẽ túa ra trên trán. Về việc học kèm, thật ra thì tiếng Trung của anh ấy không tệ lắm, hàng ngày dùng từ để nói cũng rất trôi chảy, chỉ có điều còn khá đau đầu với một số bài thơ cổ và chữ Hán cổ.


Mà mẹ anh cứ nhất quyết nói cái gì mà học tinh hoa văn hóa Trung Quốc. Anh chỉ đành chịu khoa học, thực sự là bất lực. Bước lên cầu thang có chút quen thuộc, anh nhớ hồi nhỏ đã chơi đùa ở đây với người được gọi là chị Mặc. Sau này, vì ba anh ấy thay đổi công việc, nên anh phải ra nước ngoài sinh sống, chớp mắt đã nhiều năm như vậy không biết chị Mặc lớn lên trông như thế nào. Nói ra cũng thật buồn cười, lúc nhỏ hình như anh ấy có tình cảm đặc biệt với chị Mặc nhà hàng xóm.


Lên lầu, anh gõ cửa căn phòng bên trái, mấy tiếng gõ cửa cũng không có ai đáp lại, anh chỉ có thể gõ mạnh hơn một chút, vài tiếng gõ mạnh liền nghe thấy một giọng nữ nhỏ nhẹ mơ hồ: “Mời vào…”


Sau khi mở tung cánh cửa, đập vào mắt là một thế giới ren hồng, có thể nghe thấy cách đó không xa là tiếng nước chảy róc rách từ bên trong cánh cửa phòng tắm đang đóng lại. Ngoài ra còn có giọng nói bất mãn mềm mại của một cô gái: “Mẹ, mẹ làm gì mà lại vào nữa rồi, có thể cho con chút không gian riêng tư được không? Mặc dù mẹ đã học được cách gõ cửa nhưng đừng thường xuyên gõ cửa như vậy có được không? Lát nữa Hoa Tỷ Thần đến, mẹ cứ ra vào liên tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến con giúp người ta phụ đạo đó… Có điều cũng không biết A Tỷ mười tám tuổi đã thay đổi thế nào rồi. Ra nước ngoài nhiều năm như vậy mà cũng không liên lạc với chị Mặc của cậu ấy lấy một lần, hừ…”


Hoa Tỷ Thần có thể lờ mờ nghe thấy giọng của Thư Khuynh Mặc còn sót lại chút cảm giác thuở nhỏ, chính là kiểu giọng ngọt như kẹo, sau khi lớn lên vẫn ngọt ngào mềm mại như vậy, cho dù là một câu giận dỗi nhưng vẫn mang theo vài phần đáng yêu.


Đêm thứ hai 2


Tuy nhiên, lại vô tình gặp phải chuyện khiến người ta dễ có nhiều suy nghĩ bậy như tắm rửa thế này khiến thiếu niên có chút ngượng ngùng không thể mở miệng đáp lại được, chỉ có thể chọn ngồi trên chiếc ghế sô pha màu hồng trước bàn học đợi người đẹp tắm xong.


Không phải anh không nghĩ đến việc ra ngoài chờ đợi, chỉ là nghĩ đến dì Hoa nhiệt tình hiếu khách nói luôn mồm ở dưới lầu, như thể muốn hỏi hết về cuộc sống và du học của anh trong vòng mười năm qua từ A đến Z, lại nghĩ đến mẹ anh ở nhà cũng càng ngày càng càm ràm nhiều hơn, phải chăng đây là vấn đề chung của phụ nữ sắp bước vào thời kỳ mãn kinh, nếu như thế thì anh thà im lặng ngồi ở đây đợi thì hơn.


Chậm rãi nhìn quanh căn phòng, đàn piano, đàn tranh đang nằm yên tĩnh trong một góc phòng; trên giá sách lớn, một nửa ít là đặt các loại sách, nửa nhiều còn lại là chưng những tác phẩm điêu khắc búp bê xinh xắn đủ kích thước và chất liệu, nhiều không đếm xuể.


Trên chiếc giường công chúa lớn cũng có một đống gối xinh xắn với hình thù kì lạ, chị Mặc này vẫn thích những con búp bê nhiều màu sắc, hình thù kỳ dị và những chiếc gối to như hồi bé, không biết khi đi ngủ chị ấy có đạp hết đống gối này rớt khỏi giường hay không nữa.


Anh lắc đầu buồn cười, từ nhỏ đến lớn anh vẫn thật sự không hiểu được suy nghĩ của các cô gái, ngoài việc rất thích những loại búp bê có hình dáng kỳ lạ, màu sắc khác thường này thì căn phòng lại là hoa ren hồng phấn, khá gọn gàng sạch sẽ nhưng, có khá nhiều yếu tố nữ tính.


Dường như ngay cả khi chị Mặc này đã lớn lên, nhưng vẫn có trái tim thiếu nữ Lolita thông mình lém lỉnh, nghĩ đến đây tầm mắt nhìn về phía tủ quần áo và cánh cửa phòng tắm, hình như có thứ gì đó rơi xuống đất khác hẳn với bầu không khí ngăn nắp sạch sẽ trong toàn thể căn phòng.


Anh có hơi cận, nên không thể nhìn ra đó là thứ gì, không nghĩ gì nhiều, Hoa Tỷ Thần theo bản năng đứng dậy tiến tới khom người nhặt mảnh vải nhỏ tương đối gần với mình, nhặt xong liền phát hiện ra có gì đó sai sai. Mảnh vải hoa hoè màu hồng phấn trong tay, nhỏ nhỏ, mỏng mỏng, chính xác là quần lót của phụ nữ, trên mặt đất còn có một chiếc có hình hai cái chén nhỏ còn có hai dây đeo, rõ ràng là…


Rõ ràng là chiếc áo lót mà các cô gái thường mặc.


Bộ não nhanh nhạy của anh lập tức đưa ra kết luận, căn cứ theo địa điểm mà quần lót rơi ra và khoảng cách có hơi phân tán, cộng thêm phòng ốc đang được sắp xếp ngăn nắp, khả năng chín mươi phần trăm là trước khi đi tắm, chị Mặc này đã ôm đống quần áo cần thay và kẹp thêm đồ lót của mình vào trong đó, trong khi đi lại thì vô tình làm rơi chiếc quần lót nhỏ của tôi xuống sàn khi tôi đi vòng quanh.


Tấm vải lụa mềm mỏng và mát mẻ vẫn nằm trong lòng bàn tay anh lại dường như mang theo độ nóng thiêu như đốt, cậu không biết nên ném xuống đất lần nữa hay là gõ cửa phòng tắm rồi đưa tay đọc sách…


Anh vẫn còn mang máng nghe thấy tiếng nước chảy xào xào trong phòng tắm, cố gắng không tưởng tượng ra lúc này trong bồn tắm có một cô gái khỏa thân đang kì cọ tắm rửa, anh nhìn chằm chằm vào mảnh vải đang nằm trên sàn gỗ màu nâu đen không tì vết. Ngoài vải nền hoa thì còn có viền ren màu trắng sữa, đặc biệt nổi bật trên nền nhà màu nâu đen nên hông thể nào không chú ý được.


Anh nghiến răng, vẫn quyết định chìa tay nhặt chiếc áo lót trên đất lên, phủi phủi cho dù nó không dính hạt bụi nào, sau đó trịnh trọng đặt hai đồ vật nhỏ trong lòng bàn tay lên giường lớn của Thư Khuynh Mặc. Nhặt được của rơi, nếu không tiện trả lại cho người mất thì cứ lặng lẽ đặt lại chỗ cũ vậy.


Hoa Tỷ Thần trở lại chiếc ghế sô pha nhỏ, lật xem những cuốn sách tiếng Trung mà Thư Khuynh Mặc đã chuẩn bị sẵn trên bàn, nhìn thì có vẻ chuyên tâm, nhưng tâm trí lại thất thần, trong đầu óc dường như chỉ toàn là hình ảnh mảnh vải màu hồng đặt trên giường. Lúc nãy chỉ nhìn thấy mảnh vải hình dạng hai cái chén nhỏ đó nằm trên đất thì vẫn chưa cảm nhận được gì, cơ mà khi cầm trên tay nhìn kỹ thì lại nhận thấy rằng cái bát nhỏ ấy trông có vẻ sâu hơn và lớn hơn cái mà trước đã thấy trước đây…


Với suy nghĩ này, bộ não chất lượng cao giỏi tính toán các con số không khỏi dựa vào trực quan mà nhanh chóng tính ra kích thước của cái bát nhỏ, kích thước này có thể gọi là ngực to. Chàng thiếu niên mười chín tuổi vừa bước vào thời kì dậy thì không khỏi thấy cổ họng nghẹn lại. Khi ở nước ngoài cũng đã nhìn thấy nhiều cô gái tóc vàng mắt xanh ăn mặc hở hang, kích thước này không hề thua kém các hot girl nước ngoài…


Đúng lúc này, “cạch” một tiếng cửa phòng tắm bật mở ra làm cho chàng thanh niên đang suy nghĩ lung tung hoàn hồn.


Thư Khuynh Mặc từ phòng tắm đi ra, đi về phía bàn học, cúi đầu dùng khăn lau tóc ướt, còn lẩm bẩm: “Sao lại quên mang đồ…” lót vào theo chứ, mấy chữ cuối câu kẹt lại nơi cổ họng.


Bởi vì cô mới nói được một nửa đã vừa đúng lúc nhìn thấy Hoa Tỷ Thần quay đầu lại, khoảng cách giữa hai người chưa đến một mét, Thư Khuynh Mặc không khỏi kinh ngạc hỏi: “Cậu, cậu là…Hoa…Tỷ Thần, sao cậu lại đến sớm như vậy, không phải là khoảng một tiếng nữa sao? “


“Chị nhớ nhầm thời gian rồi. Thời gian mà dì và mẹ em đã hẹn là bốn giờ chiều.” Thời điểm Hoa Tỷ Thần quay đầu lại, đôi mắt đen như mực lập tức xoẹt qua tia hoảng hốt, mấy giây sau liền trở lại bình thường. Anh nhàn nhạt nói: “Bây giờ đã là bốn giờ mười rồi, chị Mặc, đã lâu không gặp.”


Vẻ mặt Hoa Tỷ Thần bình tĩnh, không chút biểu cảm, nhưng trong lòng lại rất thăng trầm, hình như chị Mặc càng lớn càng đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK